Lăng Hàn vô cùng khâm phục người đại ca này, muốn nghĩ hết thảy biện pháp để Phong Phá Vân trở nên mạnh mẽ hơn, đáng tiếc chính là, thần thông không cách nào khẩu khẩu tương truyền, trừ khi thần thông của hắn đại thành, cảnh giới đại thành, mới có thể lấy đại năng lực truyền thừa thần thông.
Mà ngoại trừ thần thông, Phong Phá Vân là Phá Hư Cảnh, sẽ không để ý công pháp, kỹ pháp Thiên Cấp gì, hắn đã đi ra con đường của mình, hơn nữa cũng sắp đạt đến đỉnh cao Nhân đạo, công pháp gì cũng không có ý nghĩa.
Có điều Lăng Hàn vẫn cho Phong Phá Vân một ít linh dịch chưa pha loãng.
Nó rất ít, chỉ có một bình nhỏ, nhưng đó là tất cả gia sản của Lăng Hàn.
Không quan hệ, có Hóa Thiên Oản, hiện tại Lăng Hàn có thể lấy tinh hoa linh dược vô hạn, lại thăng hoa dược lực, đạt đến trình độ hắn cần.
Phong Phá Vân mở nắp bình ngửi một hồi, không khỏi thay đổi sắc mặt:
- Bảo dịch này rất kinh người, ngay cả ta một lần nhiều nhất chỉ có thể luyện hóa một giọt, nếu không sẽ có phiền toái lớn. Có điều, năng lượng tinh khiết, có tác dụng lớn với ta! Ha ha, nhị đệ, cảm tạ!
Ngay cả Phá Hư Cảnh cũng như vậy, có thể thấy được cấp độ cao bao nhiêu.
Lăng Hàn kể lại kinh nghiệm ở Thập Nhị Thiên bí cảnh, kể cả quái vật lông đỏ bị nhốt trong Thần miếu.
Ngay cả Phong Phá Vân cũng lắc đầu:
- Thế giới này thực là càng ngày càng náo nhiệt.
Hai mắt của hắn tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665123/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.