Mọi người không dám khiêu chiến với Mộ Dung Thanh và Vũ Hoàng, bởi vì hai vị này là cường giả Linh Anh Cảnh, nhưng Lăng Hàn chỉ là Sinh Hoa Cảnh a.
Mọi người đều là thiên kiêu đương đại, đánh nhau cùng cấp ai sợ ai?
Mà thiên kiêu sẽ càng tự phụ, tự tin cùng cấp vô địch, vậy thì càng không sợ. Nếu như có thể bức hắn đi vào khuôn phép, Vương Y Vân chắc chắn đánh giá cao mình một chút, ghi mình vào trong lòng a.
Hoa hồng đương nhiên phải lựa chỗ mềm ra tay.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Các ngươi thật muốn luận bàn với ta?
- Tự nhiên!
Những người kia dồn dập kêu lên.
- Ngươi thua, liền giao chiếc chiếc lọ kia ra đây!
- Được!
Lăng Hàn thống khoái đồng ý.
- Có điều, các ngươi ăn nói suông đánh cược với ta, vậy ta thắng lại có ích lợi gì? Muốn luận bàn với ta cũng được, lấy bảo vật không thấp hơn cấp sáu ra.
- Chẳng lẽ lại sợ ngươi!
Nhất thời có người lấy bảo vật ra, để lên bàn.
Có linh dược, có trân kim, còn có chút đồ cổ, vừa nhìn liền biết rất đáng giá.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Tốt, muốn tìm ta khiêu chiến thì xếp hàng, ta tiếp toàn bộ, chỉ cần có bảo vật là được. Đến đến đến, muốn khiêu chiến thì đặt bảo vật lên bàn, Toàn Nhi, ngươi đi thống kê một chút.
- Ừm!
Chư Toàn Nhi ôn nhu gật đầu.
Chuyện này... hảo hảo một trận khiêu chiến sao trở nên trò đùa như vậy?
Tất cả mọi người trẻ tuổi nóng tính, lại thêm sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665064/chuong-633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.