- Tần cô nương, sao ngươi nói như thế, tấm lòng của ta đối với ngươi, ngươi còn không biết sao?
Diệp Vinh vội giải thích.
- Gặp lại!
Tần Liên Nguyệt phất phất tay, nghênh ngang rời đi.
Diệp Vinh muốn đuổi theo, nhưng đoàn người hâm mộ ở ngay trước mặt, hắn vừa mới bị trào phúng, cũng không bỏ được mặt mũi đi giữ lại, không thể làm gì khác hơn là âm trầm.
- Diệp thiếu, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, lấy thân phận của ngươi muốn dạng mỹ nhân gì cũng có!
Có người nói.
- Phải, người phụ nữ kia là mắt mù, mới sẽ không coi trọng Diệp thiếu!
- Có lẽ là Diệp thiếu quá nhân nhượng nàng, làm cho nàng tự kiêu, cho rằng Diệp thiếu không yêu nàng thì không thể yêu ai.
- Diệp thiếu, ta lấy thân phận người từng trải có thể khẳng định, loại nữ nhân này chỉ cần Diệp thiếu lạnh lùng đối lập, cố ý không nhìn nàng, không cần mấy lần sẽ chủ động hạ thấp tư thái tới đây lấy lòng.
- Không sai, nữ nhân không sủng thì thôi, vừa sủng liền lên trời.
Nghe mọi người mồm năm miệng mười, sắc mặt của Diệp Vinh cũng dễ nhìn hơn một chút, ngược lại không quá nửa năm chính là ngày Bổ Thiên Học Viện mở ra, đến thời điểm đó tự nhiên còn có thể nhìn thấy Tần Liên Nguyệt, cũng không phải vội đuổi tới.
Nghe mọi người khen tặng, hắn cuối cùng có cảm giác trở lại Phi Tinh Tông, được "chúng tinh củng nguyệt", nào giống trước, thời điểm đi cùng đám người Lăng Hàn, người nào cũng coi hắn như không khí.
Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665053/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.