Đoàn người lại lên đường.
Chỉ là sau khi trải qua khúc nhạc đệm này, tự nhiên không người nào dám lời lẽ vô tình với Lăng Hàn, cũng không phải bọn họ sợ Lăng Hàn, mà là sợ Hổ Nữu, tiểu nha đầu này quá dính Lăng Hàn rồi, ai nói xấu Lăng Hàn, không sợ tiểu nha đầu tức giận sao?
Cô nàng này là sát thần, giết người có thể nói không chút nương tay a.
Bọn họ càng ước ao Lăng Hàn, lại ôm vào một cái đùi thô như vậy, mỗi người đều không phục, dựa vào cái gì chứ?
Mới được hai ngày, bọn họ lại bị đuổi theo.
Vẫn là Hồ Khánh Phương.
Lăng Hàn cũng có chút khâm phục, tên này là không sợ chết cỡ nào a, đã chạy thoát hai lần lại còn dám trở về. Không, phải nói gia hỏa này háo sắc đến cỡ nào, mới sẽ nhớ mãi không quên Tần Liên Nguyệt như vậy.
- Ha ha ha ha, bản thiếu lại trở về!
Vẫn là chiếc xe ngựa ấy, vẫn là bốn mỹ phụ điều khiển, không giống chính là, lúc này trong xe ngựa không có tà âm truyền ra.
- Cần vỗ tay không?
Lăng Hàn cười nói.
- Vỗ tay? Dù dập đầu các ngươi cũng đừng hòng sống!
Âm thanh của Hồ Khánh Phương truyền ra, thùng xe mở rộng, chỉ thấy hắn và một ông già sóng vai đi ra.
Lăng Hàn kinh hãi đến biến sắc:
- Thật không nghĩ tới, Phong Nguyệt Tông các ngươi không chỉ mỗi người háo sắc, lại còn có đam mê đồng tính, thực sự là không đành lòng nhìn, ô, quá đồi phong bại tục!
- Nói hưu nói vượn!
Hồ Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665044/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.