Lăng Hàn gật gù nói:
- Mang ta tới.
- Nhưng mà, lão đại của chúng ta quy định, mỗi tháng chỉ có thể đi một lần, đưa mỹ nữ cho hắn.
Vẻ mặt của Đại Thiết Đầu đau khổ nói.
- Bốn phía Hắc Mộc Đảo đều là cấm chế, chỉ cần lão đại của chúng ta không cao hứng, không chỉ ai cũng không vào được, hơn nữa còn sẽ bị đánh giết thành cặn bã.
Lăng Hàn xẹt qua một chiêu kiếm, nhất thời, huyết quang lại nổi lên.
- A!
Đại Thiết Đầu kêu thảm thiết.
- A!
Nam tử cao lớn cũng kêu thảm thiết.
Sau khi Đại Thiết Đầu kêu vài tiếng, thì nhìn về phía nam tử cao lớn nói:
- Lão tử bị gọt, ngươi la làm gì?
- Lão đại, lần này bị gọt không phải ngươi, là ta!
Nam tử cao lớn chảy nước mắt rồi.
- Ồ?
Đại Thiết Đầu cúi đầu nhìn, phát hiện rễ của mình còn, trong lòng không khỏi an tâm, lại còn lộ ra nụ cười, không có tim không có phổi a.
- Lão đại, ta mất đi một quả trứng, sao ngươi còn cười?
Nam tử cao lớn hết sức buồn bực.
- Lão tử chỉ có một quả trứng cũng sống hơn tám mươi năm, ngươi sợ cái lông a!
Đại Thiết Đầu xì nói.
Lăng Hàn thở dài:
- Các ngươi ai mang ta đi Hắc Mộc Đảo?
Đại Thiết Đầu và nam tử cao lớn đồng thời lắc đầu, bất kể là tự ý mang người ngoài đi Hắc Mộc Đảo, hay không ở trong thời gian quy định đi Hắc Mộc Đảo, này đều là một con đường chết. So với tính mạng mà nói, trứng và rễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665022/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.