- Lão huynh, có tâm sự sao?
Cảnh giới của Lăng Hàn rõ ràng kém xa đối phương, nhưng đối phương không vạch trần thân phận, vậy hắn cũng vui vẻ làm bộ không biết, từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, còn là lão quái vạn năm trước, hắn tự nhiên không muốn xưng những "tiểu tử" hiện tại là tiền bối.
Đại hán kia chỉ ra sức uống, trong ánh mắt toát ra vẻ đau thương.
- Không cần phải nói, nhất định là tình gây thương tích.
Lăng Hàn lập tức nói.
- Ngươi cũng có thể thấy?
Đại hán kia quay đầu nhìn hắn.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Ta là người từng trải, sao sẽ không thấy?
- Ha ha, vậy cạn thêm chén nữa!
Đại hán kia cười nói, tay khẽ vung, lấy ra một ly rượu, sau khi rót đầy thì ném cho Lăng Hàn, lấy thực lực như hắn, đương nhiên sẽ không có rượu bay ra.
Lăng Hàn cũng không dám uống nhiều, nếu không sẽ nằm lật, chỉ uống một ngụm nhỏ mà thôi.
Đại hán kia cũng không miễn cưỡng, mình thì uống sùng sục sùng sục, nhìn mà Lăng Hàn đau lòng, đây thực sự là trâu gặm mẫu đơn, thiên đại lãng phí a, Hầu Nhi Tửu quý giá bực nào, đối phương uống như thế quả thực là chà đạp.
- Lão huynh, có chuyện thương tâm gì thì nói ra, nói ra sẽ khá hơn một chút.
Lăng Hàn khuyên giải.
Đại hán kia nhìn Lăng Hàn thật lâu, cuối cùng mới kể.
Chuyện xưa của hắn rất đơn giản, một nam tử tuổi còn trẻ yêu một nữ tử tuổi còn trẻ, bọn họ ở bên hồ này gặp nhau lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/665004/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.