Mỗi người đều ngã oặt trên đất, lực uy hiếp của thần linh di cốt thực sự quá to lớn, hơn nữa nơi này không phải thần miếu, có thể áp chế khí tức của thần linh, nhất thời dật đãng về phía đỉnh núi, sợ đến những Linh Anh Cảnh kia dồn dập chạy như bay lên, lập ở trong thiên không, nhưng căn bản không dám tới gần.
Ai lại liền xui xẻo!
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Xem, ta đã nói, ta không thích đánh đánh giết giết, đó là cách làm tiểu thừa.
Lời này nếu để cho đám người Lưu Vũ Đồng nghe được, nhất định sẽ khịt mũi coi thường, bởi vì rất nhiều lúc Lăng Hàn rất thích đánh đánh giết giết, sự tình rõ ràng có thể dùng danh hiệu giải quyết, nhưng hắn lại thích dùng nắm đấm.
Nhưng hiện đang không có người phản bác được hắn, dưới uy thế của Thần linh, căn bản không ai có thể mở miệng.
Lăng Hàn đi tới bên cạnh Nhạc Hồng Thường, đỡ nàng lên nói:
- Nương, những năm này ngài khổ rồi!
Nhạc Hồng Thường nói không được, chỉ không ngừng nháy mắt, nước mắt ào ào mà chảy.
Lăng Hàn đỡ mẫu thân đi tới bên cạnh ngồi xuống, nói một chút sự tình của phụ thân, một bộ dự định ở đây nói việc nhà, để người của Đông Nguyệt Tông đều im lặng, không nên chơi người như vậy a, bọn họ còn nằm ở trên đất đây này!
Nhưng hiện tại bọn hắn ngoại trừ chảy mồ hôi lạnh, thì căn bản làm không được chuyện khác.
- Nương, ta đưa ngài rời đi trước.
Lăng Hàn đỡ Nhạc Hồng Thường, đi tới sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664942/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.