- Ha ha!
Lăng Hàn cười to, tiện tay vung một cái, Hắc Thạch trong tay bị hắn ném ra ngoài.
- Không…
Tu La Ma Đế gào thét, hắn xác thực làm chủ Hỗn Độn Nguyên Thạch, nhưng vấn đề là, khối Hỗn Độn Nguyên Thạch này quá nhỏ, lại chỉ nhỏ cở hạt gạo, hơn nữa Hỗn Loạn Bản Nguyên trong đó rất ít ỏi.
Nếu bộ tộc của hắn đoạt xác những sinh linh khác, thì xác thực không để ý hình thể của đối phương, nhỏ như con kiến, lớn như Khiếu Thiên Thú, bọn nó đều có thể thích ứng, hơn nữa không hài lòng thì đổi, cùng lắm chịu một kỳ suy yếu.
Nhưng Hỗn Độn Nguyên Thạch không giống, một khi dung hợp, đây chính là quá trình không đảo ngược, vĩnh viễn không cách nào trở ra.
Nếu như Hỗn Độn Nguyên Thạch đủ lớn, Hỗn Loạn Bản Nguyên sung túc, liền cho bọn nó không gian phát triển vô hạn, có thể nuốt chửng tất cả linh hồn thế gian, hòa vào bản thân, thực lực không ngừng tăng lên, cho đến hạn mức tối đa mà Hỗn Độn Nguyên Thạch có thể chứa đựng.
Nói cách khác, Hỗn Độn Nguyên Thạch càng lớn, lực lượng bổn nguyên trong đó càng đủ, tiềm lực của hắn sẽ càng lớn.
Nhưng vấn đề là, khối Hỗn Độn Nguyên Thạch này không phải lớn, mà là nhỏ, quá nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể chứa đựng một đạo tàn hồn của hắn! Hỗn Loạn Bản Nguyên trong đó chỉ có một tia, căn bản không có cách tăng lên thực lực của hắn.
Điều này có ý vị gì? Thực lực của hắn vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664848/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.