Thủ pháp của thiếu niên mập rất nhanh, nếu không phải Lăng Hàn có một tia thần thức của Thiên Nhân Cảnh, chắc chắn sẽ không phát hiện thiếu niên kia động tay động chân. Có điều, lấy nhãn lực của hắn, cái nào giả cái nào thật cũng không thể lừa được hắn.
- Đến đến đến, nhìn ngươi hợp mắt, chỉ cần mười nguyên tinh.
Thiếu niên mập đến gần, còn đưa viên cầu tới.
Lăng Hàn tiếp nhận viên cầu, cười nói:
- Không bằng ta đánh nổ ngươi, vậy thì một nguyên tinh cũng không mất. Mặc dù sẽ ít một lần sử dụng, nhưng vẫn có lời a.
Thiếu niên mập cười ha ha nói:
- Huynh đệ, ngươi thật biết nói đùa.
Lăng Hàn búng ngón tay một cái. Vèo, viên cầu kia bắn nhanh lên trời.
Ánh mắt của thiếu niên mập hơi động, ngửa đầu nhìn giữa bầu trời.
Lăng Hàn ra tay, tóm lấy trâm gài tóc ở trên đầu hắn, cười nói:
- Cầu gì đó ta không muốn. Ta chỉ cần cây trâm cài tóc trên đầu ngươi là được.
Thiếu niên mập cả kinh, vội vàng nhấc tay phải lên. Vù, trên tay áo lập tức có mạch văn lít nha lít nhít sáng lên, hình thành một mảnh bạch quang nhu hòa, miễn cưỡng ngăn trở thế tiến công của Lăng Hàn.
Nhẹ nhàng chấn động, Lăng Hàn không khỏi lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy tay phải hơi tê dại. Vừa nhìn, lại có từng vết rạn nứt như tơ nhện, máu tươi tràn ra.
Nhưng hắn vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, vết thương lập tức khép lại, trong nháy mắt trở nên bình thường.
- Ơ, hóa ra cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664751/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.