Đùng đùng đùng, tiếng bạt tai vang lên, Ngạo Dương Danh đau tỉnh lại.
- Tỉnh rồi sao?
- Ta ở đâu? Phúc bá đâu? Hắn run giọng hỏi. Lăng Hàn đạp tới một cước nói:
- Là ta hỏi ngươi, hay ngươi hỏi ta? Ngạo Dương Danh cắn răng. Nhưng khi nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía xa lạ, thì sắc mặt không khỏi khó coi. Hiển nhiên nơi này cách vị trí trước kia xa không biết bao nhiêu, mới xuất hiện bình nguyên như vậy. Đến cùng hắn ngất xỉu bao lâu, lại bị mang tới địa phương xa như thế? Phúc bá là phế vật sao, lại để Lăng Hàn mang hắn chạy đi!
- Ngươi thật muốn đối nghịch với Đông Nguyệt Tông? Hắn lạnh lùng nói. Đã lấy ra thân phận đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông, hắn tự nhiên không thể giả nai, yếu đi uy phong của Đông Nguyệt Tông. Đùng, Lăng Hàn đạp tới một cước, đánh cho Ngạo Dương Danh rơi xuống vài cái răng, trên mặt đều là máu tươi, dáng dấp vô cùng thê thảm. Nhưng đối với loại bạch nhãn lang này có cái gì phải đồng tình? Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Sao ngươi lại chạy tới nơi này? Ma Thiên Bí Cảnh xuất hiện là một bất ngờ, trước đó không có người dự đoán được. Nên muốn nói Ngạo Dương Danh là vì bí cảnh mà đến, thì Lăng Hàn tuyệt đối không tin. Ngạo Dương Danh lau máu tươi ở khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Hiện tại Phúc bá không ở bên người, Đông Nguyệt Tông lại không dọa được gia hỏa trước mặt, hắn chỉ có thể hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664664/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.