Lưu Vũ Đồng chỉ cười gằn.
Ăn cơm, ngủ, đi lại, nàng đều hết sức phối hợp, không có tuyệt thực, từ chối lên đường gì cả. Nhưng lúc không nói chuyện nàng chắc chắn sẽ không nói nhiều một câu, để Ngạo Dương Danh có loại cảm giác con cọp cắn rùa đen, phiền muộn không biết ra tay từ đâu.
Hắn thích Lưu Vũ Đồng, muốn dùng thân phận, địa vị, thực lực để Lưu Vũ Đồng động tâm. Nhưng trong mắt Lưu Vũ Đồng căn bản không có sự tồn tại của hắn, chuyện này để hắn phát điên.
Lần này tự nhiên là Ngạo Dương Danh phiền muộn kết thúc. Lưu Vũ Đồng ăn xong trở về lều vải, từ đầu đến cuối không nói một lời.
- Hừ!
Nụ cười trên mặt Ngạo Dương Danh lập tức biến mất, trở nên tái nhợt.
Bỏ ra thời gian dài như vậy, lại còn không thể thu phục một nữ nhân, để hắn sắp mất hết kiên trì. Trước đó, chỉ cần hắn bày ra thân phận đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông, nữ nhân nào không đầu nhào vào trong ngực hắn ngay lập tức?
Dù cho có vài nữ nhân còn giả vờ rụt rè, nhưng chỉ cần hắn thoáng lộ ra thái độ lạnh lùng, đối phương sẽ lập tức kinh hoảng mà nhào lên.
Đây là kinh nghiệm tán gái của hắn, mười lần như một.
Nhưng Lưu Vũ Đồng ngược lại tốt, mặc hắn dùng hết thủ đoạn vẫn hờ hững.
- Thiếu gia, then chốt vẫn là ở trên người thiếu niên kia.
Phúc bá nói.
Ngạo Dương Danh gật đầu. Lăng Hàn chưa chết, Lưu Vũ Đồng sẽ nhớ đối phương, sẽ không để hắn tiến vào nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664662/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.