Ngạo Dương Danh nhìn về phía Lăng Hàn, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Lăng Hàn, trước kia bản thiểu cho ngươi mượn cổ tịch, cũng nên trả lại ta chứ?
Mượn?
Lăng Hàn mỉm cười, mang theo một tia kinh ngạc nói:
- Mượn? Lẽ nào Dương Danh lão đệ đã quên, đây là cái giá ta cứu ngươi? Còn nữa, mới vừa rồi luôn mồm Hàn thiếu Hàn thiếu, hiện tại liền gọi thẳng tên, ngươi trở mặt cũng quá nhanh đi?
Có một số việc là quy tắc ngầm, mọi người ngầm biết là được, không thể công khai. Giống như trước đó Ngạo Dương Danh giả trang tiểu đệ, là vì thực lực của hắn không đủ. Nếu như hắn khi đó còn bày biện cái giá Đại thiếu gia, bảo đảm chỉ một khắc liền bị diệt.
Nha, ngươi nói ngươi là đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông thì là đệ tử đích truyền của Đông Nguyệt Tông sao? Cầm chứng cứ ra.
Đừng nói có chứng cứ hay không, coi như có, vậy đã đắc tội đệ tử của Đông Nguyệt Tông rồi, tại sao không diệt khẩu, để bớt phiền phức cho mình?
Trước đó vì sao Ngạo Dương Danh biết điều, mọi người đều hiểu. Nhưng Lăng Hàn vạch trần ở trước mặt mọi người, nói rõ là không cho mặt mũi.
Trên mặt của Ngạo Dương Danh có một tia mù mịt, mà ông lão được gọi Phúc bá kia thì tỏa sát khí, bước ra một bước nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Lại ăn nói ba hoa, hãm hại thiếu gia nhà ta, lão phu nhất định để ngươi máu phun năm bước!
- Ha ha!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664656/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.