Đại hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, đối phương đội giá lên, 20 triệu của hắn đã an toàn.
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Lão cẩu, nếu như hiện tại bản thiếu đột nhiên thay đổi chủ ý, không mua nữa, ngươi có trực tiếp ngất đi hay không?
- Hừ, chỉ là 20 triệu mà thôi, lão phu vẫn không có để ở trong lòng!
Ở trước mặt mọi người, Trần Vận Tường làm sao cũng không thể hạ mình, lập tức bình tĩnh, dùng ngữ khí trầm ổn mắng lại.
- Quý khách lầu ba chú ý, ngươi có tăng giá hay không, nếu không tăng giá, xin chớ xen mồm.
Người chủ trì nhắc nhở.
- Thêm, tiền, vật ngoại thân mà thôi.
Lăng Hàn cười cợt.
- 30 triệu!
Phốc!
Đại hoàng tử mới vừa uống ngụm trà, an ủi chính mình, vừa nghe 30 triệu liền phun ra ngoài, cũng may đúng lúc quay đầu, nếu không đã phun lên người thị nữ, vậy thì mặt mũi của hắn liền quét rác.
- Khặc khặc khặc!
Hắn không ngừng ho khan, mặt đỏ lên nói.
- Hàn thiếu, vừa nãy ngươi báo 30 triệu?
- Đúng a, ta nghĩ lấy thân phận của Đại hoàng tử, cho ta mượn 30 triệu chỉ là mưa bụi.
Lăng Hàn cười ha ha nói.
Mưa bụi con mẹ ngươi a, đó là 30 triệu lượng bạc, không phải 30 triệu hạt mưa.
- Hàn thiếu, ngươi đây là hại tiểu Vương sao?
Đại hoàng tử có chút u oán nói. Nếu như Lăng Hàn không bỏ ra nổi, món nợ này có thể tính lên đầu hắn hay không? Rất có khả năng, ai bảo bọn họ ở chung một phòng chi?
30 triệu, suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664619/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.