Lăng Hàn hơi suy nghĩ, giọt Bất Diệt Chân Dịch kia liền tan ra, như một giọt cam lộ, thoải mái toàn thân hắn.
Nội tạng tổn hại, xương gãy vỡ, đều lấy một loại tốc độ đáng sợ khép lại.
Phải biết, lấy thiên tư của Lăng Hàn, lĩnh ngộ tầng thứ nhất của Bất Diệt Thiên Kinh cũng mất vạn năm, ngưng ra một giọt Bất Diệt Chân Dịch có thể không trâu bò sao?
Quả thực có thể xưng bảo dược tuyệt thế.
- Ồ?
Có người phát hiện Lăng Hàn ngồi dậy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều rõ ràng, một kích vừa nãy, mình tuyệt đối không có hạ sát thủ. Nhưng nhiều người đồng loạt ra tay như vậy, cũng đủ đánh Lăng Hàn trọng thương. Hết cách rồi, ai bảo tiểu tử này không biết phân biệt, cũng coi như mua cái giáo huấn.
Nhưng tiểu tử này lại bò dậy nhanh như vậy, làm cho người ta kinh ngạc không thôi!
Sao có thể có chuyện đó?
Lẽ nào tiểu tử này mặc bảo giáp gì, có thể hóa giải công kích? Có lẽ vậy a, bằng không còn có loại khả năng thứ hai sao?
- Tiểu tử, giao bảo đao ra, cái này không phải ngươi có thể nắm giữ!
Một người trung niên quát.
Bỗng nhiên Lăng Hàn mở mắt. Bất Diệt Chân Dịch đã hoàn toàn phát huy tác dụng, thương thế của hắn đã khép lại thất thất bát bát. Hắn cũng không trả lời, chỉ truyền thần thức vào trong bảo đao, xúc động khí linh.
Hắn không ngốc, dựa vào Bất Diệt Chân Dịch có thể khỏi một lần, nhưng tuyệt đối không thể khỏi lại lần thứ hai. Hắn dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/664553/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.