Bây giờ đến liệu có sớm quá không nhỉ? Diệp Tiêu nhìn mặttrời buổi sáng. Mặt trời đã bắt đầu chiếu những tia nắng lên khuôn mặtanh. Anh thích mặt trời lúc này. Anh đưa đồng hồ lên nhìn, vẫn chưa đến 8 giờ 30.
Anh biết những người phụ nữ sống trong bán đảo Hoa Viên phần lớn đềucó thói quen ngủ dậy muộn bởi vì bọn họ không cần phải giống như nhữngngười phụ nữ khác, phải dậy rất sớm vất vả vì cuộc sống và gia đình.Nhưng anh không thể không đến. Tối qua, Trịnh Trọng đã nói với anh mộtviệc mà anh đã không để y đến. Việc này vô cùng quan trọng khiến choDiệp Tiêu buộc phải nhanh chóng đến gặp Dung Nhan làm rõ cụ thể.
Sau khi dừng xe được một lúc, Diệp Tiêu ấn chuông cửa ngôi biệt thựtrắng, nói theo lời của Trịnh Trọng, đây là nhà của người góa phụ xinhđẹp.
Anh lặng im đứng chờ sự xuất hiện của Dung Nhan, giống như anh lúcđọc cuốn Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt một năm về trước, anh từng có lúc vô cùng ngưỡng mộ nữ nhà văn viết truyện trinh thám thần bí và đầy trítuệ đó, vô cùng mong mỏi được nhìn thấy mặt của cô ta. Mặc dù Diệp Tiêuđã gặp Dung Nhan hai lần nhưng anh vẫn hy vọng có thế hiểu sâu thêm vềngười con gái này, chỉ có điều bây giờ là để điều tra cái chết của chồng cô ta.
Vài phút trôi qua, vẫn chưa có ai ra mở cửa.
Cô ấy không ở nhà sao? Một chút lo lắn thoáng lướt qua cái nhíu mày của Diệp Tiêu, nếu như đúng như vậy thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dang-nhin-nguoi-day/2959984/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.