Nhìn thấy Ứng Thịnh, cặp con ngươi đen sạch của Cố Thập Chu đột nhiên sáng lên, chạy về phía Ứng Thịnh, khoảng cách giữa các nàng cũng không quá xa, Cố Thập Chu đi chỉ một chút, rất nhanh đứng trước mặt Ứng Thịnh, môi anh đào khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng.
Ứng Thịnh không ngờ lại gặp Cố Thập Chu, đáy mắt kinh ngạc rồi biến mất.
Cố Thập Chụ đến gần mới phát hiện tóc của Ứng Thịnh hơi rối, trên trán có vài vết trầy rướm máu, hình như mới bị không lâu, áo sơ mi dính máu, bộ dạng vẻ chật vật, Ứng Thịnh còn đang ôm tay của cô, khẽ tay có rỉ máu, chảy xuống đất, nở thành hoa máu.
Thấy vậy, trong lòng Cố Thập Chu giật mình, phát hiện Ứng Thịnh gặp chuyện.
"Tôi đưa bọn họ đến bệnh viện trấn xử lý vết thương trước."
Cố Thập Chu đem đồ trên tay cho vào giỏ xe đạp điện, ý bảo Ứng Thịnh ngồi lên.
Còn tài xế ngồi sau lưng một thôn dân khác, đó là một bác làm ruộng thân hình cao to, tài xế đỏ mặt, đưa tay ôm eo của bác nông dân.
Ứng Thịnh lưỡng lự một chút, rồi leo lên xe đạp điện ngồi, tay nắm chặt yên xe.
Tài xế bọn họ đi trước, Cố Thập Chu và Ứng Thịnh đi sau.
Cố Thập Chu nhìn phía trước, tay lái ổn định khống chế tốc độ xe, không quá 40km/h, tốc độ ổn định, tránh được đá lởm chởm trên đường, không làm Ứng Thịnh bị xóc nảy, dọc đường đi không ai nói gì, cho đến khi xe đạp điện dừng trước cửa bệnh viện trấn.
Ứng Thịnh xuống xe, thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-tieu-bach-hoa-sau-khi-xuyen/1000787/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.