Trong phòng tối đen một mảnh, Khương Nhã dần dần cảm giác được cảm giác lạnh lẽo kia rút đi, trong lòng trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, ngay khi Khương Nhã muốn mở mắt ra lại đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng thở dài của nữ nhân.
Đây là, vẫn chưa đi?
Khương Nhã cũng là bất đắc dĩ, thật vất vả sống lại sao lại có thể nhìn thấy thứ này, ông trời có phải cảm thấy trọng sinh quá tiện nghi cho cô, cho nên làm cho cô một ngón tay vàng xuyên thấu như vậy sao?
"Tiểu đầu trọc, đừng giả vờ, tôi biết nhóc có thể nhìn thấy tôi." Âm thanh lơ lửng của người phụ nữ vang lên trong phòng.
Khóe miệng Khương Nhã giật giật, thứ này gọi lung tung là cái gì, coi như là quỷ cũng không thể tùy tiện cho người ta lấy biệt danh nha.
Cái biệt danh tiểu đầu trọc này, Khương Nhã thật đúng là không có biện pháp, Khương Nhã nhớ rõ khi còn bé mình vẫn luôn lưu lại đầu tóc ngang vai, có một lần lúc trở về nhà bà ngoại trên đầu dính chấy, ngắn ngủi một tuần, liền ngứa đến không chịu nổi, trên tóc còn lột đầy những chấm trắng như trứng giun nhỏ màu trắng.
Dương Quý Mai nhìn xong sợ người trong nhà cũng bị chấy rận, quyết đoán ra đường lấy một đồng tiền cho Khương Nhã cạo sạch tóc.
Đây là lần đầu trọc duy nhất trong cuộc đời Khương Nhã, thật là một nhận thức đau đớn.
"Tiểu đầu trọc, tôi chính là nhàm chán muốn tìm nhóc nói chuyện mà thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-quan-tau/2820812/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.