Hiếm khi thấy con trai làm nũng, trong lòng Trịnh Ly vừa ấm áp vừa chua xót.
Diệp Tinh ôm đống chocolate đi về phòng riêng.
Cha của Diệp Tinh – Diệp Thâm – nhìn theo bóng dáng con trai nói: “Gần đây thằng bé rất tốt, cũng không còn nói thấy cái gì đó nữa.”
Trịnh Ly cảm thán, khá vui mừng nói: “Gần đây hình như thằng bé còn thích ăn vặt nữa.”
Nếu Diệp Tinh là một đứa trẻ bình thường, có lẽ Trịnh Ly sẽ khuyên cậu bé bớt ăn mấy thực phẩm rác rưởi này, nhưng Diệp Tinh lại thích ăn gà sống và uống máu gà, hơn nữa sức ăn rất khủng khiếp. Gần đây con trai muốn ăn đồ ăn vặt, Trịnh Ly cầu còn không được.
“Có phải gần đây con mình sáng sủa hơn một tí không?” Diệp Thâm hỏi.
Trịnh Ly gật đầu: “Đúng vậy. Tựa hồ học với gia sư mới không tồi. Quả nhiên gia sư phải là nam sinh. Thầy giáo và học sinh nam mới có tiếng nói chung.”
Trịnh Ly hơi hối hận lúc trước mời Hoàng Bội Bội, nữ sinh này là hướng về mấy chuyện thần thần quái quái mới tới. Con trai cô nói có quỷ, Hoàng Bội Bội lập tức hỏi ở đâu, tìm không thấy lại bảo là Diệp Tinh lừa người, nếu không phải kiêng dè thân phận của Hoàng Bội Bội thì Trịnh Ly đã muốn đổi gia sư từ lâu rồi.
“Cậu gia sư sắp tới rồi phải không?” Thời gian trước Diệp Thâm đi công tác, chưa gặp qua Giang Thiếu Bạch.
Trịnh Ly gật đầu: “Sắp đến rồi.”
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, kế tiếp là một tràng tiếng bước chân đi xuống lầu. Trịnh Ly theo tiếng động nhìn qua, đúng là Diệp Tinh nghe tiếng chuông cửa lập tức hấp tấp chạy xuống lầu.
Cậu bé chạy ra, ân cần mở cửa đón thầy giáo.
“Thầy, thầy đến rồi!”
Trịnh Ly nhìn con trai tươi cười mà hơi ăn giấm chua.
Trong lòng cô, con trai luôn ngại ngùng xấu hổ, có chút hướng nội trầm tính. Kết quả Diệp Tinh đối với Giang Thiếu Bạch lại là dáng vẻ lấy lòng, cực kỳ ân cần.
Giang Thiếu Bạch vừa mới chào hỏi hai vợ chồng xong đã bị Diệp Tinh kéo về phòng riêng. Cậu bé lập tức hỏi: “Thầy, thứ kia đâu?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Loại gỗ này khó tìm.” Hắn phải đi học, hết giờ học là chạy đến đây dạy kèm, thời gian kín mít. “Nhưng em yên tâm đi, mấy ngày nữa đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, thầy sẽ đi tìm xem sao. Nếu tìm không thấy thì thầy sẽ đến *Thần Nông Giá xem thế nào, dù sao cuối cùng sẽ tìm được.”
*Thần Nông Giá (giản thể: 神农架林区; phồn thể: 神農架林區; bính âm: Shénnóngjià Línqū) là Lâm khu (tương đương với cấp huyện) duy nhất tại Trung Quốc, nằm ở phía tây bắc của tỉnh Hồ Bắc. Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh mà trực tiếp thuộc tỉnh. Nó có diện tích 3.253 kilômét vuông (1.256 sq mi) và ước tính dân số năm 2007 là 74.000 người. Dân cư trong lâm khu chủ yếu là người Hán (95%),5% còn lại chủ yếu là người Thổ Gia. Vườn quốc gia Hồ Bắc Thần Nông Giá là một phần của lâm khu này. Năm 2016, Hồ Bắc Thần Nông Giá được UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Thần Nông Giá là nơi có 3183 loài thực vật có mạch bậc cao, 927 loài nấm và địa y, hơn 1800 loài cây thuốc nó được biết đến như là “vườn y học tự nhiên”. Về động vật, nơi đây có 493 loài động vật có xương sống, trong đó có 75 loài thú, 308 loài chim, 40 loài bò sát, 23 loài cá, 4.143 loài côn trùng.https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_N%C3%B4ng_Gi%C3%A1
Diệp Tinh chớp mắt nói: “Làm phiền thầy rồi.”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa đầu cậu bé: “Làm bài tập trước đi.”
Diệp Tinh đầy tò mò hỏi: “Thầy, tan học là thầy đi dạy kèm, còn bạn học của thầy thì làm gì ạ?”
“Tụi nó hả, đi hẹn hò mỹ nữ.” Giang Thiếu Bạch thuận miệng nói.
Diệp Tinh chớp chớp mắt: “Em nghe nói rất nhiều sinh viên lên đại học là hẹn hò yêu đương, quả nhiên đúng là sự thật!”
Giang Thiếu Bạch thở dài: “Là thật đó!” Quá giàu có cũng không tốt, thiếu động lực phấn đấu vươn lên, thế nên tan học cảm thấy nhàm chán vô vị bèn đi hẹn hò mỹ nữ.
Diệp Tinh: “…”
“Thầy, vậy thầy có đi hẹn hò không?” Cậu bé lại hỏi.
Hắn liếc học trò nhỏ rồi trả lời: “Hẹn hò yêu đương tốn nhiều tiền lắm.” Hẹn hò ấy à, hoa hồng này, không được thiếu chocolate này, thỉnh thoảng ra ngoài dùng bữa này, tất cả đều cần thiết, đương nhiên mấy chuyện này chỉ coi là khoản chi phí nhỏ mà thôi.
Vừa mới khai giảng đã có đàn anh vì theo đuổi người đẹp mà mua vòng cổ hơn mười ngàn tệ.
Diệp Tinh nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi khó hiểu hỏi: “Thầy không có tiền hả?”
Hắn lườm cậu bé một cái: “Nếu có tiền thì thầy đi hẹn hò rồi, còn cần phải hết giờ học là chạy tới đây sao?”
Diệp Tinh: “…”
Hắn hơi buồn bực nói: “Thầy mượn phòng tắm một chút!” Gần đây hắn về ký túc xá hơi trễ, đôi khi về đến là ngủ luôn, không có thời gian tắm rửa, thật ra học viện có phòng tắm nhưng khi hắn về đến đã đóng cửa rồi.
Diệp Tinh gật đầu nói: “Dạ, được ạ! Thầy có thể dùng khăn tắm của em, lần sau em sẽ chuẩn bị cái mới cho thầy.”
Giang Thiếu Bạch thấy học trò nhỏ nhiệt tình như thế, bỗng có chút ngại ngùng.
Trịnh Ly đợi dưới lầu hơn một tiếng, thật sự không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ bèn lấy cớ mang trà nước mà đi lên lầu xem tình hình.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Thầy con đâu?”
Diệp Tinh thản nhiên đáp: “Thầy đang tắm ạ.”
Trịnh Ly: “…” Trong phòng ngủ của Diệp Tinh có phòng tắm riêng, Trịnh Ly mơ hồ nghe được tiếng nước chảy.
Cô vốn nghĩ Giang Thiếu Bạch là một gia sư tốt, nhưng hiện giờ thấy hắn nhàn hạ như vậy, nhất thời cô không chắc chắn lắm.
Trịnh Ly đặt đồ uống xuống, vẻ mặt khó nói rời đi.
Giang Thiếu Bạch khoác khăn tắm đi ra, nhìn bàn bên cạnh có thêm hai ly đồ uống bèn hỏi: “Ở đâu ra đồ uống vậy?”
“Mẹ vừa mang lên.”
Giang Thiếu Bạch uống một hớp, ực một cái nuốt xuống bụng, nếu như là bà Trịnh đưa lên thì việc hắn biếng nhác đã bị phát hiện rồi.
Giang Thiếu Bạch thở dài rồi gãi đầu một cái, thầm nghĩ không biết công việc này còn có thể tiếp tục bao lâu. Có lẽ không đến vài ngày nữa sẽ bị đuổi, việc này lương cao như vậy, nếu bị đuổi thì khá là đáng tiếc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]