Giang Thiếu Bạch và Diệp Tinh hào hứng chơi đùa cả ngày mà vẫn chưa thấy đã. Tối đó ba người vào ở trong khách sạn chủ đề ngay trong công viên trò chơi. Khách sạn chủ đề này rất xa hoa và đắt đỏ, nếu không phải trong tấm vé hai ngày của Diệp Tinh có bao gồm dịch vụ này thì Giang Thiếu Bạch sẽ không nỡ bỏ tiền ra ở đây.
Hai thầy trò nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc rồi đi ra bể bơi chơi tiếp.
Diệp Tinh bơi dưới hồ, hơi tiếc nuối nói: “Tiếc quá, anh Đình Vân nói ảnh hơi mệt, không muốn đi bơi.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Có lẽ anh họ em là con vịt trên cạn, sợ người ta nhìn thấy tư thế bơi chó nên mới nói là mệt.”
“Anh Đình Vân biết bơi đó nha, ảnh là kiện tướng bơi lội đó, trước kia còn đại diện cho học viện tham gia cuộc thi bơi lội, đạt được giải nhất luôn.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân trông như tiểu bạch kiểm mà lợi hại như vậy sao? Hoàn toàn không nhìn ra.
Hắn hơi nghiêng đầu, lười biếng nói: “Vậy à, vậy có khả năng anh họ em là *một con gà luộc.”
*Bạch trảm kê là từ chỉ mấy người da trắng ốm yếu, không có sức lực, trói gà không chặt.
“Thầy thật xấu, lúc thì nói anh họ nữ tính, lúc thì nói anh họ là bạch trảm kê.”
Hai thầy trò nhìn nhau cười hi hi ha ha, nhưng rất nhanh cả hai không cười nổi nữa. Vì không biết Diệp Đình Vân đã đi đến bên cạnh từ lúc nào, cậu giơ chân đá thẳng Giang Thiếu Bạch đang ngồi nghỉ trên thành bể bơi xuống nước. Diệp Tinh che miệng giật mình, hai mắt đảo lia lịa.
“Anh họ, anh cũng tới hả?”
Giang Thiếu Bạch ở dưới nước nhìn Diệp Đình Vân mà co rút khóe miệng, người này không nói tiếng nào mà chơi một cú bất ngờ. Hắn thầm tiếc bản thân đã lơ là mất cảnh giác! Hắn thế mà không phát hiện Diệp Đình Vân đi đến, mùi hương trên người cậu cũng không còn nữa, hắn hoài nghi cậu không còn tỏa ra hương thơm đó là do nụ hôn lần trước của hai người, lúc đó hắn đã hút quá nhiều mộc khí của Diệp Đình Vân.
Hắn cười cười, có vẻ lấy lòng nói: “Tôi nói tiếng tăm của cậu ở trường rất tốt, tất cả mọi người đều gọi cậu là bá tước ma cà rồng.”
Giang Thiếu Bạch lén quan sát đối phương một lượt, thầm nghĩ rõ ràng Diệp Đình Vân là một con gà luộc! Là gà luộc còn không cho người ta nói.
Diệp Đình Vân cười cười đầy xấu xa: “Bạn Giang, độ nổi tiếng của cậu ở trường có thể so sánh với tôi được luôn đó, mọi người đều gọi cậu là hoàng tử gà mái.”
*Gà mái ý chỉ yếu ớt, nhát cáy.
Giang Thiếu Bạch: “…”
Diệp Tinh chớp chớp mắt nói: “Biệt danh của thầy nhiều ghê! Mà sao mọi người không gọi thầy là hoàng tử siêu cấp?”
Giang Thiếu Bạch co rút khóe miệng, không phải “siêu cấp, là “gà mái”! Nếu là siêu cấp thì tốt rồi. Hắn bình tĩnh trả lời học trò nhỏ: “Vì thầy rất ngầu!”
*超级 [chāojí] siêu; siêu cấp (super)
草鸡 [cǎojī] 1. gà mái 2. đồ gà mái; đồ nhát như cáy (người nhút nhát hoặc yếu đuối)
Diệp Đình Vân nghe hắn nói thế lập tức cười nhạo một tiếng. Hắn nhìn cậu thầm nghĩ, người này đúng là thù dai mà.
Diệp Đình Vân đứng trên bể bơi khởi động làm nóng cơ thể, sau đó cậu nhảy xuống hồ.
Giang Thiếu Bạch quay mặt đi, thầm nghĩ tiểu bạch kiểm này đang giả vờ ngầu thôi! Trong hồ bơi, vài cô gái vốn đang nghịch nước nhìn thấy Diệp Đình Vân lập tức đỏ mặt. Giang Thiếu Bạch nhìn trộm người đang bơi trong nước, vóc dáng cậu rất cân xứng, làn da như gốm xứ thượng hạng, trông rất đẹp mắt.
Diệp Tinh bỗng đá Giang Thiếu Bạch một cái, lúc này hắn mới nhận ra bản thân nhìn một người đàn ông mà nhìn đến mê mẩn. Cậu bé chớp mắt nói: “Thầy, anh họ rất đẹp đúng không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đàn ông con trai mà đẹp thì có ích gì chứ.
Sau khi rời khỏi bể bơi, Giang Thiếu Bạch về đến phòng liền ngã nhào lên giường, sau đó lập tức chui vào chăn.
Diệp Tinh hơi tiếc nuối nói: “Tiếc là anh họ ở phòng khác, thật ra chen chung với chúng ta cũng được mà.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn từng hôn lén Diệp Đình Vân một lần, nếu ở chung phòng với cậu thì hắn sẽ rất căng thẳng, hắn chỉ là một nam sinh ngây thơ mới lớn vừa dâng hiến nụ hôn đầu mà thôi.
Diệp Tinh bỗng quay đầu qua, nhìn mặt hắn nói: “Thầy đỏ mặt kìa.”
Giang Thiếu Bạch phàn nàn: “Nước trong phòng tắm quá nóng, thầy bị nóng hun đỏ luôn.”
Cậu bé ôm chân, hơi nghi ngờ nói: “Vậy sao thầy không chỉnh nước bớt nóng lại?”
Giang Thiếu Bạch ném cái gối vào mặt học trò nhỏ: “Con nít phải ngủ sớm dậy sớm, ngủ ngay đi.”
Diệp Tinh ôm gối, yên lặng nằm xuống. Hắn thấy cậu bé nghe lời đi ngủ cũng nhắm mắt lại, rồi bỗng mở choàng mắt ra, hắn nghĩ bản thân bị điên rồi, vừa nhắm mắt là hình ảnh trong hồ bơi lại hiện ra trong đầu.
Chẳng lẽ lão thần côn đã sớm biết Diệp Đình Vân là con trai, ông biết rõ mà con quyết định mối hôn ước này là vì ông đã đoán được hắn là gay?
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi, sở dĩ lão thần côn quyết định hôn ước này, hơn phân nửa là lúc đó ông uống rượu quá nhiều, mà hắn hẳn là thích phụ nữ chứ không phải đàn ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]