Trải qua mấy ngày học bù, Giang Thiếu Bạch vô cùng tự tin bước vào phòng thi, hoàn thành cuộc thi đầu tiên của đời đại học.
Kỳ thi đầu tiên của đại học năm nhất tương đối sớm, thi xong một môn được nghỉ 9 ngày mới đến môn thứ hai, có thể nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày.
“Lão tứ, cậu thi thế nào?” Bách Quang Vũ quan tâm hỏi thăm.
Giang Thiếu Bạch tự tin đáp: “Tàm tạm.” Hắn sẽ không rớt, nhưng đừng mơ đến học bổng gì đó. Vả lại hiện giờ Giang tiểu gia giàu rồi, chút tiền học bổng không đáng là gì.
Bách Quang Vũ xoa cằm: “Cậu không cần lo lắng, Lạc Kỳ cúng cho trường 10 triệu tệ, cậu và anh ta có quan hệ không tệ, có thể nhờ ảnh nói giúp cậu vài câu. Có Lạc Kỳ lên tiếng cho cậu thì dù cậu có rớt hết cũng sẽ thuận lợi tốt nghiệp.”
Giang Thiếu Bạch quay đầu liếc Bách Quang Vũ một cái, vô cùng kích động kéo áo cậu bạn nói: “Cậu nói cái gì, Lạc Kỳ quyên cho trường mình 10 triệu?”
Bách Quang Vũ bị ánh mắt “hung ác” của Giang Thiếu Bạch làm hoảng sợ lạnh cả người: “Đúng vậy.”
Hắn nghe thế tức giận không thôi: “Phá của, chỉ biết xài tiền bậy bạ.”
Hắn nghiến răng ken két, gương mặt đầy phẫn nộ bất bình, Quách Phạn nhìn mà không hiểu ra sao.
Quách Phạn khó hiểu hỏi: “Lão tứ, Lạc Kỳ không xót của thì thôi chứ cậu xót cái gì? Họ là doanh nhân, thích quyên góp tạo hình tượng tốt.”
Giang Thiếu Bạch lườm một cái, thầm nghĩ hình tượng cái quỷ gì chứ, hình tượng có mài ra cơm ăn được không? Là mười triệu đó! Chẳng lẽ vì hắn nên Lạc Kỳ mới quyên góp số tiền kia? Hắn đã lấy làm lạ, sao giáo viên không gọi hắn lên “nói chuyện”, lẽ nào anh hắn đã nói gì trước đó rồi?
Lý Vũ Hàm gật gù nói: “Lạc Kỳ là người giàu có, quyên góp chút ít cũng chẳng hề gì.”
“Quyên nhiều lắm đó.” Mười triệu tệ đó nha!
Ngày trước hắn đi làm gia sư vất vả biết bao cũng chỉ kiếm được mấy vạn, còn bị ngộ nhận là lừa gạt con nít.
Lạc Kỳ đúng là – tư bản chủ nghĩa chết tiệt!
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, anh hắn tiêu tiền hào phóng quá, nên nhét anh vào vùng núi nghèo khó nào đó để anh biết nỗi khổ của người nghèo. Đương nhiên có khả năng Lạc Kỳ làm thế vì hắn, sợ hắn bị trường học đuổi cổ. Nếu anh thật sự nghĩ như vậy thì lo bò trắng răng rồi, nhân tài như hắn sao có thể không tốt nghiệp được chứ?
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, quyết định phải nói chuyện đàng hoàng với anh trai về vấn đề “tiết kiệm”.
Bách Quang Vũ nhìn theo Giang Thiếu Bạch nổi giận rời đi, hắn lắc lắc đầu, gương mặt đầy lo lắng.
“Lão đại, làm sao vậy?” Quách Phạn hỏi.
“Tôi còn tưởng báo lá cải nói nhảm nói xàm, nhưng bây giờ nhìn tình hình, e là Lạc Kỳ thật sự có gì đó với Giang Thiếu Bạch, không ngờ lão tứ lại là người bắt cá hai tay.”
Tra nam Giang Thiếu Bạch – Quả nhiên không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.
Quách Phạn nghiêng đầu nói: “Đương nhiên lão tứ rất lợi hại, nhưng Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân cũng không phải người thường. Lão tứ chơi lớn như vậy, không sao chứ?”
Bách Quang Vũ ngẫm nghĩ, quả nhiên mấy kẻ có tài thì gan cũng lớn, chơi vậy cũng được sao?
…
Lạc Kỳ nhận được điện thoại của Giang Thiếu Bạch, tâm trạng anh khá tốt.
Sau khi Giang Thiếu Bạch về học viện thì đến kỳ thi nên đã vài ngày hai người không liên lạc với nhau.
Hai anh em hẹn nhau gặp mặt ở phòng riêng trong một nhà hàng.
Giang Thiếu Bạch vừa ngồi xuống đã dùng ánh mắt lên án nhìn Lạc Kỳ.
Anh ngồi đối diện hắn, không hiểu ra sao hỏi: “Tâm trạng em không tốt hả, không làm bài thi được sao?”
Giang Thiếu Bạch xụ mặt, nói từng chữ: “Em thi rất tốt, hơn nữa dù làm bài không được, học lại cũng chỉ tám trăm tệ.” Hắn còn nhấn mạnh chữ tám trăm tệ.
Lạc Kỳ cười cười: “Tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng nếu phải học lại thì rất mất mặt, đúng không?”
Giang Thiếu Bạch mất hứng: “Anh cúng 10 triệu cho trường? Sợ em không tốt nghiệp được hả?”
Có câu “nước trong thì không có cá”, theo hắn biết thì Yên Đại có không ít sinh viên được nhập học nhờ vào quan hệ, người nhà những sinh viên này hỗ trợ tài chính cho Yên Đại không ít. Giang Thiếu Bạch không ngờ có ngày hắn cũng nằm trong số những sinh viên đó.
“Sao em lại nghĩ như vậy? Em rất thông minh, anh cần gì phải lo lắng chuyện này. Thật ra doanh thu của Lạc Thị rất cao, anh vốn muốn làm vài hoạt động từ thiện, gây dựng hình tượng tốt đẹp cho tập đoàn. Đương nhiên nếu có thể giúp đỡ em thì coi như là một công hai chuyện.”
Giang Thiếu Bạch gãi đầu, hơi buồn bực nghĩ hắn vẫn còn rất kém hiểu biết về thế giới của người giàu.
“Nếu giáo viên không gọi em đến “nói chuyện” thì đương nhiên là chuyện tốt.” Nhưng nếu vì thế mà phải trả giá đắt là 10 triệu thì lại mất nhiều hơn được.
Lạc Kỳ nhìn vẻ mặt đau lòng của em trai mà buồn cười không thôi.
“Thật ra trong tay anh còn dự án bị đóng băng, nhưng nếu có thể tái triển khai thì sẽ kiếm được mấy chục triệu, mười triệu kia chỉ là chuyện nhỏ.”
Giang Thiếu Bạch nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, vô cùng tò mò hỏi: “Thật hả? Dự án gì vậy? Tại sao bị đóng băng?”
Lạc Kỳ xoa cằm nói: “Là chuyện mấy năm trước, lúc ấy anh vừa bước vào thương trường, làm việc hơi nóng vội nên mua một mảnh đất ở phía nam thủ đô.”
Hắn chớp mắt nói: “Đất ở thủ đô rất có giá.”
Nghe nói mấy người làm ăn muốn mua đất ở thủ đô để phát triển thì chẳng những cần tiền mà còn cần phải có quen biết nữa.
Lạc Kỳ gật đầu nói: “Đúng vậy, rất có giá. Lúc ấy sau khi anh giành được mảnh đất đó đã rất phấn khích, nhưng sau đó mới phát hiện là không thể khai phá được.”
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Khởi công không thuận lợi?”
Anh gật đầu: “Công tác tháo dỡ san bằng tiến hành tiến hành thuận lợi, cư dân địa phương đã dọn đi hết nhưng mảnh đất này không thể nào khai phá, vừa thi công là xảy ra các sự cố, công nhân đổ bệnh, mỗi ngày phải đưa mấy người vào bệnh viện.”
Thời gian đó anh tốn không ít tiền bồi thường thuốc men. Lúc anh mua được mảnh đất kia còn cảm thấy may mắn vì giành được mảnh đất tốt, sau đó mới biết được có người thấy anh còn trẻ, mới vừa vào thương trường, nóng lòng tạo dựng sự nghiệp nên cố ý đẩy mảnh đất kia vào tay anh.
Khi đó anh bỏ không ít tiền mua mảnh đất kia, kế tiếp còn tốn thêm không ít tài chính, đã nhiều năm mà không sinh lời được.
Nếu không phải Lạc Thị có tài chính mạnh thì có khả năng năm đó đã lung lay rồi.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Cha cũng không biết sao?”
Năm đó Lạc Kỳ mới vào thương trường nhưng Lạc Văn Phong lại là người có kinh nghiệm kinh doanh đầy mình, chẳng lẽ cũng bị hố.
Lạc Kỳ cười khổ: “Cha biết, nhưng cha không nhắc nhở anh.”
Giang Thiếu Bạch lập tức trợn mắt, khó hiểu hỏi: “Tại sao?” Ông già nhà hắn chơi kỳ quá nha!
Anh lắc lắc đầu: “Cha nghĩ thương trường như chiến trường, vừa bước vào luôn phải chịu thiệt một lần, nhận một bài học sớm còn hơn là muộn. Cha cũng dụng tâm lương khổ.”
Giang Thiếu Bạch chớp chớp mắt, thầm nghĩ dụng tâm lương khổ cái gì? Không cần thiết lắm. Sao hắn có cảm giác ông già cố tình chơi ác vậy kìa.
Lạc Kỳ nhìn vẻ mặt không đồng ý của Giang Thiếu Bạch, anh cười cười mà không nói gì. Năm đó anh cũng không hiểu rõ ý của cha, thậm chí còn cãi nhau với ông một trận. Nhưng cũng chính vì trải qua chuyện đó mà sau này anh làm việc cẩn thận hơn rất nhiều.
“Mấy năm này giá đất tăng gấp mấy lần, tuy mảnh đất kia có vấn đề nhưng không ít người muốn mua lại.” Không biết chuyện này có được tính là “trong họa có phúc” không. Đất đai ở thủ đô càng ngày càng ít, mảnh đất trong tay lk lại lớn, tuy lúc khởi công có vấn đề, thường xảy ra những sự kiện linh dị nhưng nếu giải quyết được thì sẽ thu được lợi nhuận rất lớn.
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Giá đất tăng chóng mặt.” Chỉ cần có nhiều lợi nhuận thì dù biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn sẽ có nhiều người lao vào.
Giang Thiếu Bạch bỗng nhớ lại một chuyện, có một ngôi biệt thự từng xảy ra án mạng, cả nhà chết sạch, cảnh sát quyết định bán đấu giá ngôi biệt thự. Nhiều người nghĩ biệt thự từng có án mạng, khá xui xẻo nên giá sẽ rẻ, có thể sẽ mua được với giá hời. Nào ngờ hiện tại rất nhiều người gan lớn, dù có án mạng cũng không ảnh hưởng đến họ.
Cuối cùng bán đấu giá còn cao hơn giá thị trường, sự thật chứng minh, quỷ cũng không ngăn được bước chân thần tốc của giá nhà.
Lạc Kỳ nói tiếp: “*Phúc hề họa chi sở ỷ, họa hề phúc chi sở phục.” Năm đó có người gài bẫy anh mua mảnh đất kia, nói tới nói lui lại như giúp anh chuyện tốt.
*祸兮福所倚, 福兮祸所伏 – Phúc hề họa chi sở ỷ, họa hề phúc chi sở phục: Ý chỉ chuyện xấu có thể dẫn đến kết quả tốt, mà chuyện tốt có thể hỏng bét. Ám chỉ làm người phải khiêm tốn cẩn thận, đắc ý tự mãn có thể gây ra tai họa, chăm chỉ khắc khổ có thể biến đổi nghịch cảnh.
Giang Thiếu Bạch chống cằm, đầy hưng phấn hỏi: “Anh đã mời người đến làm phép chưa?”
Lạc Kỳ gật đầu đáp: “Rồi.”
Mảnh đất ấy là dự án lớn nhất của anh năm đó, kết quả xảy ra biến cố lớn nên đương nhiên anh đã nghĩ rất nhiều cách khắc phục. Có điều không biết là do anh tìm người không có bản lĩnh hay là bị lừa đảo nữa.
Đều là hăng hái lên núi, kết quả chật vật chạy xuống.
Có người lập đàn làm phép, kết quả pháp đàn bị sét đánh tan tành, cảnh tượng đó có chút huyền huyễn.
Có người tràn đầy tự tin lên núi, lúc xuống thì điên điên khùng khùng.
Anh cũng mời đến mấy đại sư, lúc đi lên thì ai cũng tiên phong ngạo cốt, tràn đầy tự tin, lúc xuống thì người sau chật vật hơn người trước.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Nghe khá thú vị! Ăn cơm tối xong chúng ta đi xem đi, vừa khéo mấy ngày nay em rảnh nè.”
Lạc Kỳ gật đầu: “Cũng được. Nhưng hôm nay chúng ta chỉ đến xem thôi, nếu không dễ giải quyết thì cứ bỏ hoang luôn.”
“Vâng.”
…
Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ đang ăn cơm thì tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa mở ra.
Lạc Kỳ nhìn về phía cửa nói: “Là Hân Hân à?”
Lạc Hân Hân cười ngọt ngào: “Anh Kỳ, em nghe nói anh mời khách ăn cơm ở đây. Em và bạn học ăn cơm bên cạnh, nghe nói anh ở đây nên đến chào.”
Ánh mắt Lạc Hân Hân dời đến Giang Thiếu Bạch, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hắn cũng nhìn chằm chằm cô quan sát.
Hắn cảm thấy ánh mắt cô nhìn hắn như đang nhìn “hồ ly tinh” vậy.
“Mấy đứa cứ liên hoan đi, hóa đơn để cho anh.” Lạc Kỳ lên tiếng.
Có lẽ Lạc Hân Hân đang chờ câu này, cô nghe vậy cười nói: “Cám ơn anh Kỳ.”
Giang Thiếu Bạch nhìn cô đi ra rồi hỏi: “Nhà chú ba à?”
Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”
Đời thứ ba nhà họ Lạc toàn là con trai, chỉ có Lạc Hân Hân có con gái duy nhất, thế nên ông Lạc rất thiên vị cô. Lạc Kỳ không hợp với mấy anh em chú bác nhưng quan hệ với Lạc Hân Hân còn được, nhưng chỉ tàm tạm mà thôi.
Giang Thiếu Bạch chống cằm, Lạc Hân Hân liên hoan ngay cạnh phòng riêng của họ, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
“Ngoại hình bình thường thôi!” Hắn nhận xét một câu.
Lạc Kỳ cười cười, thầm nghĩ may là Lạc Hân Hân đi rồi, nếu không sẽ tức giận lắm đây. Anh lên tiếng: “Cũng coi là tiểu mỹ nhân, dù sao ngoại hình xuất sắc như Diệp Đình Vân rất hiếm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]