Sau khi tạm biệt Từ Ninh, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiếp tục lên đường.
Hắn vốn mời Từ Ninh cùng tiếp tục hành trình, nhưng không biết do bị lạnh cóng hay là quá sợ hãi mà y không muốn ở lại đây thêm nữa, muốn quay về tiểu bí cảnh.
Giang Thiếu Bạch có hứng thú với thủy quái mà Từ Ninh miêu tả, đáng tiếc lúc đó y bỏ chạy quá nhanh, hoảng loạn không biết đường, chỉ biết phương hướng đại khái.
Thế là Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch tiếp tục cuộc hành trình.
Đa Đa hơi sợ, nó nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Ngươi phải đi tìm thủy quái kia sao? Nó đã ăn vài tu sĩ địa cấp, Từ Ninh may mắn thoát chết vì thủy quái đã ăn no. Bây giờ đi tới đó, không chừng thủy quái đã tiêu hóa xong, nó sẽ ăn tiếp.”
Giang Thiếu Bạch đáp: “Đừng sợ, thủy quái hẳn là không thèm để ý chút thịt như mày đâu.”
Đa Đa gật đầu, tỏ vẻ nếu gặp phải thủy quái thì nó sẽ chạy trốn, tuyệt đối không để ý đến chày gỗ Giang Thiếu Bạch.
Hắn hừ khẽ một tiếng, khinh thường chuột ngố sợ chết.
Giang Thiếu Bạch dựa theo hướng chỉ của Từ Ninh đi đến mục tiêu.
Hắn nhìn xuống dụng cụ dò linh khí, nó đang phát ra ánh sáng rất chói mắt. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, tiếp tục tiến lên hay dừng lại bỗng trở thành câu hỏi khó.
Hai người suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định tìm một chỗ cách xa hạ trại, xem tình hình rồi tính tiếp. Diệp Đình Vân thúc cây mọc lên, lấy củi đốt sưởi ấm. Chuột ngố ngồi trên nóc lều, kiêu ngạo nhìn quanh bốn phía.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa nói: “Hiếm có quá nha, tối nay nó không xem phim.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Có lẽ do nó cảm thấy bất an.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ mấy con chuột bạch trong phòng thí nghiệm cũng như vậy, khi chúng xuất hiện nhưng triệu chứng giống Đa Đa thì không lâu sau sẽ chết. Nhìn tình trạng của chuột ngố, chẳng lẽ sắp chết rồi?
“Có gì đó đang đến gần.” Diệp Đình Vân bỗng nói.
Giang Thiếu Bạch nhìn qua, thấy mấy chục con chuột lemming đang xếp thành một hàng chạy về phía hai người, sau đó chúng như không thấy hai người mà chạy thẳng đến trước mặt chuột ngố. Đa Đa từ trên cao nhìn xuống đàn chuột, ngẩng đầu ưỡn ngực kêu chít chít mấy tiếng, trông rất quân lâm thiên hạ.
Giang Thiếu Bạch trợn mắt há hốc mồm nhìn Đa Đa, nó chú ý thấy ánh mắt của hắn, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý. Sau khi Đa Đa kêu vài tiếng, một con chuột lemming đáp lại. Thấy cả đàn chuột mở đại hội, Giang Thiếu Bạch cảm thấy mới lạ.
Đa Đa giơ móng vuốt lên, rất nhiều hạt dưa, đậu phộng, hạt thông, lúa mì, hạt bắp, cá khô nhỏ… xuất hiện. Đàn chuột vô cùng hưng phấn nhào tới, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Đa Đa lấy ra không ít thức ăn, nhưng sức chiến đấu của mấy cục lông này không nhỏ, thoáng chốc đã ăn sạch thức ăn.
Đa Đa nhảy đến trước mặt Giang Thiếu Bạch tỏ vẻ nó đã hỏi rõ, mấy ngày trước đúng là có người đi đến gần bãi biển, bị quái vật dưới biển ăn thịt.
Giang Thiếu Bạch không ngờ Đa Đa còn có kỹ năng này, nó có thể ra lệnh cho đàn chuột, tất cả chuột ở đây đều trở thành tai mắt cho nó.
Đa Đa nói: “Quái vật dưới biển đang tìm đường rời đi.”
Giang Thiếu Bạch hỏi lại: “Sao mày biết?”
Chuột ngố đáp là do mấy con chuột lemming nói, quái vật kia luôn lẩm bẩm nói muốn về nhà, nhưng nó bị lạc đường, càng lúc nó càng nóng nảy.
Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác sợ hãi, hắn nghĩ những người đến Bắc Cực tìm đường rời đi đã không đi sai mục tiêu, chẳng qua con đường đến dị giới trước kia đã bị cắt đứt, cho nên thủy quái mới bị kẹt ở đây.
Có được tin tức mong muốn, Đa Đa phất tay ra hiệu đàn chuột tản đi, mấy con chuột lemming như đã quỳ gối dưới viên đạn bọc đường của Đa Đa, cứ lưu luyến không rời nhìn chuột ngố, Đa Đa đuổi mới đi
Chuột ngố vô cùng đắc ý, nó khí độ phi phàm, đàn chuột lemming đều phải quỳ dưới uy phong của nó. Giang Thiếu Bạch lại nghĩ hoàn toàn ngược lại, đàn chuột lemming ân cần như vậy đơn giản là vì thức ăn mà thôi.
Có được tin tức mới, Giang Thiếu Bạch luôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi xem một chút.
Sau khi bàn bạc, hắn quyết định đi một mình, Diệp Đình Vân ở lại cách một quãng khá xa, hóa một phần cơ thể thành dây mây quấn lên người hắn. Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn có thể động dây mây, lúc đó cậu sẽ kéo hắn về.
Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng về phía thủy quái xa xa, vừa đến gần một chút, hắn lập tức không thể cử động được nữa. Hắn thấy được hai con mắt của quái vật, đó mà là mắt cái gì chứ, nó to như hai cái đèn lồng lớn vậy. Trước mặt quái vật, hắn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Dường như quái vật biển đã chú ý thấy Giang Thiếu Bạch, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ lòm.
Cả người hắn trở nên cứng ngắc, giống như bị hóa đá, không thể cử động được. Lúc này dây mây đang quấn quanh người hắn nhanh chóng thu lại, kéo hắn rời khỏi đó.
Thoát khỏi phạm vi của quái vật, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thở phào một hơi.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu lên tiếng hỏi.
Hắn cười gượng đáp: “Không có gì.” Bị một con quái vật nhìn một cái đã không thể nhúc nhích, đúng là mất thể diện.
“Con quái vật chú ý thấy tôi, may là chạy nhanh.”
“Có lẽ nó có năng lực hóa đá.”
Từ Ninh kể lúc bị quái vật nhìn trúng, những người khác không thể cử động được. Lúc đó Giang Thiếu Bạch cho rằng những người này quá nhát gan, bị dọa sợ nên mới như thế.
Hắn gật đầu đáp: “Có lẽ là vậy.”
Giang Thiếu Bạch nói xong vỗ vỗ ngực, cảm thấy may mắn: “Thế giới rộng lớn có quá nhiều nguy hiểm.”
Diệp Đình Vân thở dài tán thành.
Sau khi gặp phải quái vật biển, hai người không rời khỏi Bắc Cực ngay lập tức, hắn phát hiện hoàn cảnh ở đây khá đặc biệt, sẽ thúc đẩy tu sĩ không ngừng vận chuyển nguyên khí, kiên trì một thời gian có thể nâng cao thực lực ở mức độ nào đó.
Mặc dù không tìm được tin tức có ích về con đường đi đến dị giới, nhưng Diệp Đình Vân tìm được hai cây tuyết liên ở sông băng, thu hoạch hai cây tuyết liên, coi như chuyến đi này không uổng công.
Sông băng ở Bắc Cực đóng băng rất dày. Giang Thiếu Bạch phóng một tia sét đánh xuyên lớp băng, bắt được mấy con cá bên dưới.
Ở Bắc Cực vài ngày, Giang Thiếu Bạch từ từ thích ứng nhiệt độ ở đây, càng lúc càng cảm thấy thoải mái tự tại. Phong cảnh ở Bắc Cực hoàn toàn khác với những nơi hắn từng đi qua. Sau khi xác nhận không thể tìm được đường đến dị giới, Giang Thiếu Bạch bắt đầu coi chuyến đi này là một chuyến du lịch trải nghiệm.
Hắn bắt được một con cá dài hơn 1m ném lên bờ, Diệp Đình Vân bắc vỉ nướng, bắt đầu nướng cá. Một mình Đa Đa ăn hết con cá to cỡ cánh tay.
Sau khi Giang Thiếu Bạch lên bờ, nhìn thấy ba con cáo Bắc Cực bên cạnh Diệp Đình Vân. Chúng đang gặm cá cách cậu không xa, ba con cáo vừa ăn vừa đề phòng nhìn hai người.
“Thích à, bắt vài con về nuôi!” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Thôi, Bắc Cực mới là nhà của chúng.”
Hắn gật gù: “Cũng đúng, mang về không chừng sẽ rụng lông, biến thành trọc lóc khó coi lắm.”
Diệp Đình Vân: “…”
***
Ở Bắc Cực hơn một tháng, cuối cùng Giang Thiếu Bạch về đến thủ đô.
Lạc Kỳ quan sát em trai: “Trông em gầy đi một chút.”
Hắn xoa xoa mặt nói: “Thật sao? Gầy một chút sao?”
Lạc Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Xem ra em ở Bắc Cực rất vất vả, gầy như vậy.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ở đó cũng khá lắm.”
Có chức năng dự trữ đồ vật của Đa Đa, cộng thêm dị năng của Diệp Đình Vân, hành trình của họ rất thoải mái. Có điều dù sao vẫn đang ở ngoài trời, dù không bị đói nhưng muốn ăn mỹ thực thì không thể.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa, cảm thấy trong chuyến hành trình này, chuột ngố không những không giảm bớt cân nào mà trái lại còn tăng cân. Suốt đường đi, dường như Đa Đa luôn có đầy đủ thức ăn, ăn mãi không hết, chuột ngố có thể bảo đảm bản thân luôn đầy đủ thức ăn mà còn có thể tiếp tế sung túc cho đàn em dọc đường.
Hắn nghĩ Đa Đa có gì đó gian dối, nó bảo không gian của nó nhỏ, nhưng chuột ngố lại chừa một khoảng không gian khá lớn cất giữ thức ăn của nó.
Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch, muốn nói lại thôi.
Hắn nhìn anh trai, không hiểu ra sao: “Anh có gì muốn nói hả?” Nhìn nét mặt của Lạc Kỳ, hắn có cảm giác anh trai muốn thông báo tin xấu gì đó, nhưng lại do dự không muốn mở miệng.
Lạc Kỳ nhìn hắn nói: “Sắp tới kỳ thi rồi, em có định đi thi không?”
Hắn khó xử gãi đầu, phát hiện khai giảng đến giờ đã mấy tháng rồi, mà hắn cứ bận rộn chạy ngược chạy xuôi, hoàn toàn không ý thức thời gian trôi qua.
“Để em xem xem có thể thi được không.”
“Ừm.”
Giang Thiếu Bạch chợt nhận ra hắn càng lúc càng không coi trọng việc học, nhưng xem tình trạng của Diệp Đình Vân, có lẽ cậu rất hứng thú với chuyện đi đến dị giới, có khi không đợi được đến lúc tốt nghiệp, hắn đã ở một thế giới khác rồi.
Lạc Kỳ cười nói: “Anh đã làm máy phát điện mới cho em rồi.”
“Công suất lớn hơn hả anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi lại.
Anh lắc đầu đáp: “Không phải, máy phát điện chia làm máy phát điện một chiều và xoay chiều. Máy phát điện xoay chiều lại chia thành một pha và ba pha. Anh làm mỗi loại một máy cho em. Không phải em nói nạp điện bị bình cảnh sao? Hai máy phát điện lần trước đều là loại một chiều, anh nghĩ hấp thu các dòng điện khác nhau có lẽ sẽ làm giảm tình trạng này.”
Lạc Kỳ cười cười: “Khách sáo cái gì, không phải chuyện gì lớn. Mà chưa chắc có tác dụng, năng lượng của máy phát điện có nhiều loại, anh đã tìm người đến nghiên cứu máy phát điện với các nguồn năng lượng khác nhau, tốc độ có thể chậm một chút.”
Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên cảm thán: “Vậy là tốn không ít tiền.”
“So với đan dược thì rẻ hơn.”
Hắn gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Lạc Kỳ cười cuời: “Em thích là được rồi.”
Kế đó Giang Thiếu Bạch đi đến phòng thí nghiệm lấy máy phát điện mới của Lạc Kỳ. Ngừng nạp điện một thời gian, lúc này hắn cảm thấy nạp điện vào người bị chống trả ít hơn, cơ thể hấp thu được nhiều hơn trước. Thì ra máy phát điện vẫn có hiệu quả như trước, nhưng mấy cái máy phát điện khác có hiệu quả tốt hơn. Quả nhiên dòng điện khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau.
Giang Thiếu Bạch lần lượt hấp thu các dòng điện, mấy ngày sau, hắn hưng phấn phát hiện nguyên khí trong người lại tăng thêm nửa thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]