Nếu trước kia tứ đại tông môn truy nã Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ khiến các tu sĩ hoài nghi hai người đã lấy được truyền thừa trong bí cảnh, thì hiện tại khi hai tu sĩ Toàn Đan xuất hiện cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân “đại chiến” một trận, sự nghi ngờ trong lòng mọi người đã được chứng thực. Trong lúc nhất thời, đại danh của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân truyền khắp đại lục Vân Hoang, vô số người hiếu kỳ rốt cuộc hai người đã chạy đi đâu. Đáng tiếc không hề có chút tin tức.
Dạo này Thương Minh rất náo nhiệt, người đến người đi, trang viên mà Tô Tình tặng cho Giang Thiếu Bạch còn bị trộm mò vào mấy lần. Mấy tên trộm nay ngươi cạy một miếng ngói, mai ta thó một miếng ngói khác, không lâu sao, trang viên vốn hoàn hảo đã trống trơ trống lốc gió thổi bốn phía.
Tô Tình đã phái người đến tu sửa mấy lần, nhưng vừa sửa xong không lâu lại nhanh chóng bị trộm ghé thăm, thế là bà dứt khoát không hao phí tâm tư nữa.
Hiện tại Tô Tình đang ngồi trong sân, cảm thấy tin tức có được gần đây hơi khó tin.
“Quá hoang đường rồi.” Bà nhíu mày nói.
Liễu Hành khó khăn cười nói: “Đúng vậy.”
Danh tiếng của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân càng lúc càng vang dội, thế nên thường xuyên có người đến Liễu gia hỏi thăm tin tức về Giang Thiếu Bạch. Thực tế thì Liễu Hành không biết nhiều về hai người. Mặc dù Liễu Ngọc từng nhắc đến Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhiều lần, luôn miệng ca ngợi hai người lợi hại đến cỡ nào, nhưng con trai nói chuyện thường khoa trương, Liễu Hành nghe vào tai trái lại chui ra tai phải.
Hiện tại Liễu Ngọc đang ở tận Lăng Thiên Tông xa xôi, hai bên tin tức không thông. Liễu Hành chợt thấy hối hận trước kia không chú ý nghe con trai nói chuyện, nếu không thì sẽ không có tình cảnh như vậy giờ, người ta tới hỏi ông về Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mà ông không hề biết một chút gì.
Liễu Hành khẽ thở dài, sự thật là ông không biết rõ về hai người kia, nhưng dân chúng lại nghĩ là ông giấu quá kín, đã biết bản lĩnh của hai người từ lâu mới yên tâm cho Liễu Ngọc đi theo họ vào bí cảnh.
Liễu Hành chỉ nhớ đó là hai người có tu vi sơ kỳ Động Thiên, dù cũng là tuổi trẻ tài cao nhưng trong mắt các tu sĩ Toàn Đan ngoại vực, so với các tu sĩ tinh anh tông mông thì họ không đáng để chú ý. Kết quả hai người kia còn thành công đào thoát khỏi tay chưởng giáo Thất Sát Điện, đúng là chuyện khó tin.
Tô Tình nói tiếp: “Hai người kia trốn được thì tốt.”
Liễu Hành hít sâu một hơi: “Mấy tu sĩ Toàn Đan đã tìm kiếm mấy ngày vẫn không tìm được. Lá bùa truyền tống mà Diệp Đình Vân kích phát không đơn giản.”
Thất Sát Điện vốn tung tin đồn là chưởng giáo đang bế quan, đến lúc bên ngoài truyền tin chưởng giáo Thất Sát Điện giao đấu với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, lúc này ba chưởng giáo tông môn còn lại mới biết đã bị lừa. Tin tức vừa truyền ra, mấy đại tông môn liền đứng ngồi không yên. Bầu không khí ở đại lục Vân Hoang trở nên vi diệu khác thường.
***
Hiện tại thì Giang Thiếu Bạch đang bơi dưới biển, Đa Đa thì ngồi xổm trên đầu hắn.
Sau khi Diệp Đình Vân lấy lại thăng bằng, cậu lập tức kích thích mọc ra một cây tròn lớn. Giang Thiếu Bạch bơi về phía cây gõ tròn, nằm nhoài lên đó.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.
Cậu lắc đầu: “Không biết nữa.”
Hắn hiếu kỳ nhìn Diệp Đình Vân: “Ngươi có được lá bùa truyền tống từ đâu vậy?”
Bùa truyền tống không rẻ, thứ này không mua được trong cửa hàng, thường thì chỉ xuất hiện trong hội đấu giá.
Trước khi đi vào bí cảnh, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nghèo rới mồng tơi, không có nhiều nguyên thạch, dù tham gia hội đấu giá thì cũng chỉ là quần chúng đến xem mà thôi. Đến lúc ra khỏi bí cảnh, đúng là hai người đã có nguyên thạch nhưng lại không dám xuất đầu lộ diện. Giang Thiếu Bạch xác định họ chưa từng mua bùa truyền tống.
Diệp Đình Vân cười nói: “Bùa này là ta có được khi vượt ải trong Thiên Tài Điện, ta thấy giới thiệu có nói đây là bùa truyền tống ngẫu nhiên, chỉ có một lá. Nếu như không phải tình hình vừa nãy quá nguy cấp thì ta sẽ không dùng đến lá bùa này đâu.”
“Bùa truyền tống à, qua cửa ải thứ mấy thì được?”
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cửa thứ tư.”
Giang Thiếu Bạch đen mặt: “Ta cũng vượt qua cửa ải thứ tư, nhưng phần thưởng chỉ là một đống phế phẩm. Đúng là không công bằng.”
“Có lẽ Thiên Tài Điện phát phần thưởng ngẫu nhiên.”
Giang Thiếu Bạch gật gù: “Chắc là vậy.”
Tu sĩ Toàn Đan có thực sự rất lợi hại, tình hình vừa nãy rất nguy cấp. Đừng thấy hắn dựa vào cự thi chiếm được thế thượng phong mà lầm, cự thi tiêu hao linh lực rất lớn, mấy giọt tinh huyết hắn vất vả tôi luyện được mấy ngày gần đây đều tiêu hao sạch sẽ, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì hắn sẽ bị lộ tẩy.
May là Diệp Đình Vân có lá bùa truyền tống ngẫu nhiên, nếu không thì lần này lật thuyền trong mương rồi.
Diệp Đình Vân lắc đầu nói tiếp: “Sự tình ồn ào như vậy, trong thời gian ngắn, chúng ta không thể quay về đại lục Vân Hoang.”
Giang Thiếu Bạch thở dài, nếu hắn lợi hại hơn nữa thì tốt rồi. Nếu tu vi của hắn thăng lên đỉnh Động Thiên, vậy thì linh lực sẽ không thiếu hụt như vậy. Không đủ thực lực sẽ bị đánh thảm.
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Họ bị truyền tống đến nơi nào đó không biết, nếu còn ở trong phạm vi đại lục Vân Hoang thì rắc rối to.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Ta không biết.” Thiên Tài Điện đã tồn tại trên vạn năm, bên trong có loại bùa truyền tống gì thì khó mà nói chính xác được.
“Vùng biển này cực kỳ rộng lớn, chắc là không còn thuộc Thương Minh. Có lẽ chúng ta bị truyền tống hơi xa một chút.” Diệp Đình Vân nói tiếp.
Hắn híp mắt, bí cảnh Thiên Tinh là do một tông môn quỷ dị tên là Tinh Tông lưu lại. Theo ký ức của tàn hồn cổ xưa kia, nhiều người tài giỏi ở Tinh Tông luyện hóa các ngôi sao, chuyển hóa năng lượng của các vì sao thành năng lượng bản thân, đại tông môn cỡ này mà lưu lại bùa truyền tống thì nó không thể bình thường được. Có lẽ họ đã được truyền tống ra khỏi địa vực.
Giang Thiếu Bạch dán một lá bùa ngự phong lên thân cây gỗ thô mà Diệp Đình Vân kích thích sinh trưởng, sau đó bắt đầu điều khiển thân gỗ đi trên biển.
Hai người điều khiển thân gỗ đi một vòng xung quanh, vẫn không thấy một bóng người.
Nhìn mặt biển mênh mông, Giang Thiếu Bạch vừa thầm mừng vì bùa truyền tống đủ xa, lại vừa bận tâm bị lạc trên biển, gặp phải động vật nguy hiểm.
Đa Đa ngồi trên khúc gỗ, nhìn Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Quá thảm, quá thảm, không có lấy một cái pháp khí phi hành.”
Hắn khó chịu nói: “Pháp khí phi hành rất đắt đó.” Mà thể tích của pháp khí phi hành không nhỏ, không cất trong nhẫn không gian được, mang theo không tiện.
Đa Đa thở dài, hơi uể oải. Chuột ngố chợt nhớ đến gì đó bèn lấy từ trong không gian ra một cái biệt thự hamster, dùng nhựa cao su đính biệt thự trên khúc gỗ. Sau đó nó chui vào trong biệt thự, Giang Thiếu Bạch nhìn cái lồng hamster của chuột ngốc mà giật giật khóe miệng, trong biệt thự có ghế sô pha, bánh xe hamster, mỹ thực… gì cũng có đủ.
Hắn thở dài nói: “Con chuột ngố này thật biết hưởng thụ.” Hắn ở đây hứng gió, còn Đa Đa thì thảnh thơi, người không bằng chuột mà.
Mặt biển mênh mông bát ngát, Giang Thiếu Bạch đành vừa ngồi tu luyện, vừa tìm cơ hội cập bờ.
Hai người ngồi trên khúc gỗ to trôi nổi trên biển mười mấy ngày, cuối cùng nhìn thấy người.
Một chiếc thuyền biển có tạo hình động vật nhỏ đang di chuyển đến gần, trên thuyền có mười mấy đứa con nít. Mấy đứa nhỏ ghé vào mạn thuyền, hiếu kỳ nhìn ra ngoài. Có mấy đứa nhóc không đủ chiều cao, đành phải đứng trên boong hóng chuyện.
Giang Thiếu Bạch nhìn thấy một con thỏ liên tục nhảy lên giữa không trung rồi lại ngã xuống, hắn đoán con thỏ kia là một tiểu yêu tu, vì muốn nhìn hắn mà cứ nhảy loi choi lên.
Một nữ tu bên cạnh như ngứa mắt con thỏ cứ nhảy tới nhảy lui, cô ta nắm lỗ tai con thỏ, thỏ con lập tức bất động.
“Lão sư, bên kia có chiếc thuyền rất lạ!”
“Lão sư, thuyền đó xấu quá à.”
“Lão sư, hai người trên thuyền đang làm gì vậy? Chơi vẩy nước hả?”
“Lão sư, hai ngươi kia ăn mặc xấu quá!”
Giang Thiếu Bạch nghe mấy đứa nhỏ líu ríu bàn tán mà nhịn không được đen mặt, câu “hổ lạc đồng bằng” có lẽ là thế này đây. Đám nhóc này thật là, thuyền của hắn xấu thì thôi đi, lúc đầu nó chỉ là khúc gỗ thôi mà, nhưng nói hắn ăn mặc khó coi là sao? Quần áo màu đen rất có phong cách mà.
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy đứa nhỏ trên thuyền, bọn nhóc mặc quần áo màu xanh màu đỏ, chiếc thuyền cũng không ngoại lệ, màu mè sặc sỡ, mấy người lớn trên thuyền cũng thế.
Dù thế nào đi nữa, Diệp Đình Vân vẫn phát tín hiệu cầu cứu với người trên thuyền.
Mấy đạo sư trên thuyền do dự một lúc, cuối cùng cứu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên thuyền.
Hắn lập tức bị mấy đứa nhỏ vây quanh, líu ríu liên tục.
“Đại ca ca, sao ngươi lại ở dưới biển? Bắt cá ăn hả?”
“Đại ca ca, sao ngươi ngồi trên khúc gỗ tròn vậy, vì không mua nổi thuyền hả?”
“Đại ca ca, ngươi ở trên biển bao lâu rồi? Mười mấy ngày không tắm rửa sao?”
“Nhìn đại ca ca gầy quá. Ngươi có tu vi gì? Đạo sư của chúng ta là cao thủ Động Thiên đó!”
Giang Thiếu Bạch lườm trắng mắt, hắn từng nghe câu “ba người phụ nữ thành một cái chợ“, mấy người phụ nữ tụ lại tám chuyện sẽ như mấy ngàn con vịt cạp cạp. Hiện tại hắn chợt nghĩ sức chiến đấu của đám con nít cũng không kém là bao.
Giang Thiếu Bạch hỏi thăm bọn nhỏ, biết được đám nhóc đến từ Đô Thiên học phủ. Trên thực tế, Đô Thiên học phủ chính là nhà trẻ ở dị giới.
Giống như ở Trung Quốc, nhiều gia đình hy vọng con cái trong nhà không thua kém bạn bè cùng lứa nên khi đứa nhỏ mới một tuổi đã cho đi học ngoại ngữ, thậm chí lúc đứa bé còn trong bụng đã bắt đầu dưỡng thai, mong muốn con cái vừa sinh ra đã thành thiên hạ đệ nhất, có thể lực dời núi lấp biển, tương lai trở thành nhân trung long phượng.
Thế giới này cũng có rất nhiều nhà trẻ, đám nhóc trên thuyền đều thuộc một nhà trẻ.
Tụi nhỏ được mấy đạo sư dẫn ra ngoài “du lịch”, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, cả ngày ở trong học viện sẽ xa rời thực tế, vả lại cũng không thích hợp với đám nhóc ham chơi.
Giang Thiếu Bạch thấy một đứa nhỏ tròn vo như bóng da bám dính lấy Diệp Đình Vân, mà nhóc con còn như chảy nước miếng nhìn cậu. Hắn nhìn mà thầm lắc đầu.
“Đình Vân, nhóc bóng da rất bám ngươi.”
Diệp Đình Vân bất đắc dĩ: “Làm gì khoa trương như ngươi nói.” Đứa bé đang bám lấy cậu chừng hai ba tuổi, dù hơi mập mạp nhưng làm gì đến mức thành bóng da như lời Giang Thiếu Bạch.
Cậu có cảm giác đứa nhỏ thân thiết với cậu hẳn là vì mộc võ hồn, đại khái cảm thấy khí tức quen thuộc nên mới bám lấy cậu.
Đứa bé ôm lấy chân cậu, một lúc thì ngủ.
Lúc này Thẩm Thục Di đi vào khoang thuyền của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, cô bế đứa bé đang ngủ lên: “Diệp đạo hữu, Cổn Cổn rất thích ngươi. Hiếm khi thấy nó thân thiết với ai như thế.”
Diệp Đình Vân khá bất ngờ: “Thật sao?”
Thẩm Thục Di khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Cổn Cổn rất ghét người khác nắm tóc nó, nhưng mấy đứa nhỏ ở đây lại không kiềm chế được.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn nhìn thoáng về phía Cổn Cổn đang ngủ, trên đầu cậu bé mọc rất nhiều lá cây, có mùi hương cỏ xanh.
Đứa bé này là mộc yêu. Chắc là mấy đứa trẻ khác cảm thấy hứng thú. Nếu ăn thịt nhiều rồi, thỉnh thoảng sẽ muốn đổi khẩu vị một chút mà.
Đứa bé thế này mà ở trong nhà trẻ thì rất nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]