Số lượng đan dược mà Diệp Đình Vân luyện chế không ít, mỗi ngày đều thu được một khoản không nhỏ, khiến mấy đạo sư chỉ có lương cứng ao ước không thôi. Nhưng đan sư không dễ làm, dù các đạo sư có ao ước thì cũng chỉ ao ước một chút mà thôi.
Cuộc sống bình đạm trôi qua, một hôm, Diệp Đình Vân nghênh đón hai vị khách đến thăm.
Thẩm Thục Di dẫn hai người đến, cô đi vào phòng làm việc của Diệp Đình Vân.
“Diệp đạo sư, có hai vị khách quý đến tìm ngươi.”
Cậu khá bất ngờ nhìn cô hỏi: “Khách quý? Là ai vậy?”
Thẩm Thục Di mừng rỡ nói: “Người ở Chí Tôn Kim Thành đến, Diệp đạo sư có liên hệ với người ở Chí Tôn Kim Thành sao?”
Cậu bất đắc dĩ cười nói: “Thẩm đạo sư, ngươi không phải không biết ta đến từ hoang vực, làm sao có liên hệ với người ở Chí Tôn Kim Thành được.”
Đại lục Phi Hồng có ba thế lực lớn gồm Tinh Nguyệt Thần Cung, Kiếm Thần Cốc và Chí Tôn Kim Thành, tạo thành thế vạc ba chân. Tinh Nguyệt Thần Cung và Kiếm Thần Cốc nóng lòng bồi dưỡng cao thủ tuyệt thế, Chí Tôn Kim Thành thì có hứng thú với tiền nhà, cửa hàng trải rộng khắp thiên hạ.
Thẩm Thục Di khó hiểu nói: “Cũng đúng! Vậy họ tìm ngươi làm gì?”
Diệp Đình Vân đứng lên: “Đi ra xem là biết thôi.”
Cô gật đầu, liên tục giục: “Chúng ta nhanh đi gặp khách, đừng để họ chờ sốt ruột.”
Diệp Đình Vân đi đến phòng tiếp khách của học viện, thấy một đôi nam nữ đang chờ ở đó, cô gái biểu hiện mất kiên nhẫn.
Minh Phi nhìn thấy Diệp Đình Vân, lập tức buông tách trà trên tay xuống, dò xét nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi nói: “Vị này chính là Diệp đạo sư, Diệp Vân phải không?”
Diệp Đình Vân thấy thái độ của Minh Phi như vậy, trong lòng không vui lắm bèn đáp: “Phải.”
Cô ta nói tiếp: “Nghe nói hai ngày trước Diệp đạo sư mua một Thanh Mộc Diễm ở hội đấu giá đúng không?”
“Không sai.”
“Diệp đạo sư có thể nhượng lại cho ta hay không? Ta trả năm trăm nguyên thạch.”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Thật có lỗi.”
Giang Thiếu Bạch đứng sau lưng cậu không lên tiếng nhưng trong lòng rất khinh thường, rõ ràng cô gái này biết hỏa diễm đặc biệt mà chỉ ra giá nhiêu đó, muốn chiếm lợi đây mà. Thẩm Thục Di nói hai người này đến từ Chí Tôn Kim Thành, nghe nói Chí Tôn Kim Thành giàu đến chảy mỡ.
Mặc dù Chí Tôn Kim Thành gia đại nghiệp đại, nhưng nhiều người nhiều việc, hai người này hẳn là không có thành tựu gì lớn, chỉ khoác lớp da hổ ra vẻ, lúc trả giá thì keo kiệt bủn xỉn, không hề có chút thành ý, thái độ còn vênh váo hung hăng, quả thật không thể nói lý.
Minh Phi cau mày, không vui nói: “Diệp đạo sư chê ít sao? Một ngàn nguyên thạch hẳn là đủ rồi chứ.”
Thẩm Thục Di nghe thế sửng sốt, hai mắt nóng lên.
Cô từng nghĩ Diệp Đình Vân chi 300 nguyên thạch mua Thanh Mộc Diễm bình thường có hơi lãng phí, không ngờ hiện tại có người ra giá 1000 nguyên thạch mua lại. Mua đi bán lại, chênh lệch 700 nguyên thạch, đây là con số không nhỏ. Từ lúc nào mà Thanh Mộc Diễm trở nên đắt như vậy, đối phương sẵn lòng trả 1000 nguyên thạch, chẳng lẽ cũng vì Thanh Mộc Diễm kia đẹp mắt sao?
Thẩm Thục Di đã từng thấy Thanh Mộc Diễm của Diệp Đình Vân rồi, lúc sử dụng có hình dạng như đóa hoa sen màu xanh, so với Thanh Mộc Diễm bình thường thì đẹp hơn rất nhiều. Chẳng qua dù có đẹp thì cũng không đến mức đắt như vậy.
Diệp Đình Vân cười cười: “Xin lỗi, ta và hỏa diễm kia đã đạt thành khế ước, dù tiểu thư ra giá khiến ta rất động lòng, nhưng ta không thể chuyển nhượng.”
Minh Phi cắn răng nói: “Hai ngàn nguyên thạch, thế nào?”
Diệp Đình Vân hờ hững lắc đầu: “Không được.”
Nét mặt Minh Phi rất khó coi: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”
Lúc này Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Hai ngàn và ba trăm nguyên thạch không hơn kém nhau bao nhiêu, nếu là hai mươi vạn thì còn có thể cân nhắc.”
Minh Phi cau mày: “Ngươi điên rồi?!”
Thẩm Thục Di trợn to hai mắt, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch cũng dám nói ghê! Hai mươi vạn không phải là con số nhỏ đâu.
“Ngàn vàng khó mua được thứ yêu thích. Thứ khiến ngươi yêu thích thì luôn luôn đáng tiền.” Giang Thiếu Bạch không thèm để ý nói.
Lúc này Minh Ương lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chúng ta không đoạt bảo bối yêu quý của người khác.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Công tử có thể thông cảm, thật không còn gì tốt hơn.”
“Ta nghe nói Diệp đạo sư còn là đan sư, vừa khéo ta muốn mua một số đan dược.”
Diệp Đình Vân quay qua Thẩm Thục Di nói: “Đan dược của ta đều giao cho Thẩm đạo sư tiêu thụ, nếu đạo hữu có hứng thú thì có thể trực tiếp tìm Thẩm đạo sư.”
Thẩm Thục Di nghe cậu nói thế, trong lòng vui mừng, Chí Tôn Kim Thành có cửa hàng trải khắp thiên hạ, nếu có thể tạo mối liên hệ với họ thì rất tốt.
Ra hỏi học viện, Minh Phi buồn bực nói: “Đô Thiên học phủ không biết chọn lựa gì cả, trong học viện toàn là mấy đứa nửa người nửa yêu.”
Mặc dù đại lục Phi Hồng khá tiến bộ, nhưng vẫn có rất nhiều người cho rằng nhân yêu tương luyến là cấm kỵ, bán yêu và nhân yêu vẫn bị nhiều người khinh thường.
Minh Ương lắc đầu: “Tốc độ tu luyện của bán yêu nhanh gấp hai lần nhân tộc, yêu tộc thì cường tráng không gian trưởng thành lớn, không thể khinh thường.”
Minh Phi bĩu môi nói tiếp: “Chắc chắn tên Diệp đạo sư này đã biết Thanh Mộc Diễm biến dị. Lúc ngươi ra giá năm trăm nguyên thạch, hắn không hề dao động.”
Thanh Mộc Diễm bình thường chỉ có giá hơn 100 nguyên thạch, Thanh Mộc Diễm biến dị thì khác. Thanh Mộc Diễm biến dị ở mức độ nào đó có thể đề cao xác suất thành công khi luyện đan và phẩm chất của đan dược, đan sư đều đổ xô muốn có Thanh Mộc Diễm như vậy.
Minh Phi tiếc nuối nói: “Hắn được lời to rồi, chuyên gia giám định ở phòng đấu giá là một đám vô tích sự, thế mà nhìn không ra Thanh Mộc Diễm biến dị, uổng phí cơ hội tốt.”
Trước khi đi đến đây, Minh Phi đã tìm hiểu qua, nghe nói Diệp đạo sư mua hỏa diễm chỉ vì nó đẹp mắt.
Minh Ương lắc đầu nói: “Chuyện này cũng hết cách, Thanh Mộc Diễm vốn rất khó phân biệt, chỉ sau khi dung hợp mới có thể từ từ cảm nhận được sự ảo diệu của hỏa diễm.”
Minh Phi thở dài nói: “Nếu phát hiện sớm một chút là tốt rồi. Sắp đến đại thọ của Lạc Ly đại sư ở Thanh Tang Thành, nếu có thể hiến Thanh Mộc Diễm biến dị cho ông, chắc chắn ông sẽ rất thích.”
Lạc Ly là đan sư huyền cấp, có thể ông ta không vừa ý Thanh Mộc Diễm này, nhưng Lạc Ly có một người cháu cũng là luyện đan sư, đan thuật không tồi, luôn được Lạc Ly dẫn đi theo bênh cạnh, gần đây ông đang tìm hỏa diễm thích hợp cho cháu.
Rất nhiều người muốn lấy lòng Lạc Ly, nhưng ánh mắt Lạc đan sư rất cao, ông chướng mắt đa số hỏa diễm mà người khác hiến tặng.
***
Thẩm Thục Di vốn đang ngờ vực chuyện Minh Phi đến mua Thanh Mộc Diễm, nhưng sau khi nghe được một chuyện, trong lòng cô lập tức hiểu rõ.
Hơn một tháng trước, có một võ giả bán một đống vật tư cho phòng đấu giá, trong đó bao gồm Thanh Mộc Diễm này.
Giám định sư phụ trách giám định không để ý lắm bèn thu mua.
Vài ngày trước lan truyền một tin tức, Tinh Nguyệt Thần Cung có một đệ tử ngoại môn, khi ra ngoài làm nhiệm vụ bị người ta giết chết, Thanh Mộc Diễm mang theo trên người hắn là hỏa diễm biến dị, từ một gốc Bích Tiêu Mộc vạn năm sinh ra.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người đều chấn kinh, hỏa diễm đó là của đệ tử Tinh Nguyệt Thần Cung thu được, nhưng người này kém may mắn bị người ta giết chết. Đã vậy tán tu giết người kia có mắt không tròng, vốn không biết hỏa diễm đặc biệt, vì nhanh chóng bán được mà chỉ ra giá 90 nguyên thạch, bán đổ bán tháo Thanh Mộc Diễm.
Thanh Mộc Diễm bình thường chỉ tầm 100 nguyên thạch là mua được, nhưng Thanh Mộc Diễm biến dị thì 2000 nguyên thạch cũng có người sẵn lòng mua.
Tin tức vừa truyền ra, khắp nơi xôn xao một trận, giám định sư bên phòng đấu giá vì phạm sai lầm lớn mà bị đuổi việc.
“Diệp đạo sư, Thanh Mộc Diễm của ngươi biến dị phải không?” Thẩm Thục Di hỏi Diệp Đình Vân.
Cậu gật đầu: “Không sai.”
“Ngươi đã biết hỏa diễm biến dị từ trước sao?” Thẩm Thục Di tò mò hỏi.
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không có, ta chỉ cảm thấy hợp mắt mà thôi.”
Thẩm Thục Di nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy Diệp Đình Vân chỉ là may mắn, giám định sư ở phòng đấu giá còn nhìn không ra Thanh Mộc Diễm biến dị, Diệp đạo sư cũng nhìn không ra mới đúng.
Cô không biết sự thật là Diệp Đình Vân nhìn không ra nhưng lại cảm nhận được, mộc võ hồn của cậu khá đặc biệt, vừa nhìn hỏa diễm kia đã cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Diệp đạo sư, thì ra hỏa diễm của ngươi biến dị. Ta đã nói mà, hỏa diễm của ngươi vừa nhìn là biết không tầm thường, quả đúng là vậy.” Lương Hà nói.
Thẩm Thục Di nhìn Lương Hà, thầm bĩu môi một cái, trước kia người này còn ra vẻ từng trải, nói Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch còn trẻ, tiêu tiền bậy bạ, chỉ sợ sau này sẽ phải hối hận, hiện giờ đối phương lại đổi giọng.
Trình độ lật mặt trôi chảy tự nhiên thế này cũng là một bản lĩnh nha!
Chuyện Diệp Đình Vân gặp may khiến không ít tu sĩ hâm mộ.
Mặc dù Thanh Mộc Diễm biến dị là thứ tốt, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta sống chết tranh nhau, thế nên đa số chỉ đố kị người nhặt được thứ tốt không phải là họ mà thôi.
Diệp Đình Vân bán đan dược không tồi, nhiều người cho rằng đan thuật của cậu rất khá. Có điều sau khi lộ chuyện Thanh Mộc Diễm, họ lại cho rằng đan dược cậu luyện chế tốt như vậy là nhờ công lao của Thanh Mộc Diễm.
Quả nhiên Thanh Mộc Diễm biến dị là đồ tốt. Diệp Đình Vân quá may mắn.
***
Giang Thiếu Bạch đi vào phòng học, mấy đứa nhóc đang túm lại ép nước cây thông.
Sau khi tan học, hắn quên mang máy ép nước trái cây đi, thế là mấy đứa nhóc giấu cái máy đi. Sau đó mấy tên tiểu quỷ bắt đầu thử nghiệm các loại nước trái cây.
Không biết là đứa nhóc nàothử ép thứ nước gì đó, làm cái máy thối không chịu nổi. Sau khi cái máy thối um thì bọn nhóc mới im hơi lặng tiếng trả cái máy cho Giang Thiếu Bạch.
Cái máy cũ không thể dùng được nữa, Giang Thiếu Bạch đành phải làm mấy cái máy mới, đặt hai cái trong lớp học, mấy cái khác chia cho các đạo sư trong học viện.
Giang Thiếu Bạch ngẫu nhiên chẹp miệng nói mỗi ngày uống một ly nước trái cây có thể giảm béo, thế là Thẩm Thục Di thật sự uống mỗi ngày một ly, còn không ăn những thứ khác.
Hắn thấy thế cảm thán không thôi, dù là phụ nữ ở nơi nào thì đều theo đuổi dáng người hấp dẫn.
***
“Giang lão sư, nghe nói Diệp lão sư có một hỏa diễm rất lợi hại, lão sư, ngươi có hỏa diễm không?”
“Ta không có.”
“Lão sư, Diệp lão sư biết trồng cây, kích thích ra rất nhiều quả, ngươi biết trồng cây không?”
“Không biết.”
“Lão sư, Diệp lão sư biết luyện đan, ngươi biết luyện đan không?”
Tỷ lệ thất bại quá cao, lại thêm có Diệp Đình Vân bên cạnh, không cần đến hắn ra tay, thế nên đan thuật của hắn rất phế.
“Lão sư, Diệp lão sư kiếm được rất nhiều nguyên thạch, Diệp lão sư có chia cho ngươi dùng không?” Một bé gái hồ tộc thắt hai bím tóc hỏi.
Giang Thiếu Bạch: “… Có.”
“A.” Mấy đứa nhóc trong lớp không hẹn mà cùng ồ lên một tiếng.
Giang Thiếu Bạch bị một đám tiểu quỷ hỏi như bắn pháo liên hồi, hắn chợt đỏ mặt, đám nhóc này thật là đáng ghét, a cái gì mà a, có cái gì mà a hả hả hả?!
Bé gái vô cùng hưng phấn nói: “Tốt quá, sau này ta phải tìm một người giống Diệp lão sư làm bạn đời, vừa có tầm mắt vừa biết kiếm tiền.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Tuổi còn nhỏ đã nghĩ bám người giàu có, tư tưởng giác ngộ quá kém cỏi, rõ ràng ngày nào hắn cũng kể cho bọn nhóc nghe chuyện cổ tích có ý nghĩa tích cực chăm chỉ làm việc, không biết sao đám nhóc lại lý giải thành thế này.
“Làm người vẫn nên tự lập tự cường, đừng nghĩ đến việc không làm mà hưởng.” Giang Thiếu Bạch lời lẽ chính nghĩa nói.
Phát triển lệch lạc rồi, chắc không phải do cách giáo dục của hắn có vấn đề mà là tư chất bẩm sinh của đám nhóc không tốt.
Bé gái hất bím tóc phản bác: “Nhưng mà lão sư, không phải ngươi cũng không làm gì sao?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nhóc con nhìn kiểu gì mà thấy hắn ăn không ngồi rồi? Chẳng phải hắn đang dạy học kiếm tiền sao?
Mặc dù hắn không có Thanh Mộc Diễm, nhưng hắn có Tinh Không Diễm đó. Thanh Mộc Diễm biến dị chỉ khiến người ta cho rằng may mắn là có được, nhưng nếu lấy Tinh Không Diễm ra thì mấy tên kia sẽ mặt dày đến cướp. Mặc dù hắn không trồng cây được, thuật luyện đan cũng không bằng Diệp Đình Vân, nhưng hắn ăn cướp được mà.
Giết người phóng hỏa nhanh gàu, ra ngoài cướp một phen là mạnh lên thôi. Mấy đứa nhỏ chỉ biết một mà không biết hai, thật khờ khạo.
“Cha ta nói, làm tốt không bằng gả tốt.” Bé gái nói tiếp.
Giang Thiếu Bạch ngờ vực hỏi lại: “Cha ngươi nói, không phải là mẹ sao?”
“Đúng vậy, là cha. Cha ta nói lúc còn trẻ muốn xuất giá, bà nội ép cha phải cưới, sau đó cha lấy mẹ ta, sinh ra ta. Mẹ ta cho rằng cha không có tiền đồ nên bỏ theo người khác, sau đó cha ta gả cho bố dượng của ta…”
Giang Thiếu Bạch: “…” Cuối cùng là cha ngươi lấy chồng sao? Tin tức quá nhiều, quan hệ phức tạp quá!
Hắn chợt nhớ lại, bọ ngựa cái giao phối xong sẽ ăn luôn con đực, một bầy sư tử cái sẽ cùng hưởng một con đực cường tráng, đợi đến khi sư tử đực không còn sức, bầy sư tử cái sẽ hợp sức lật đổ sư tử đực, đổi thành con khác trẻ hơn. So sánh như thế, cha của bé gái sau khi bị vợ bỏ đã mang theo con riêng đi lấy chồng, có vẻ không có gì là không được.
Giang Thiếu Bạch lấy sách ra kể chuyện cho đám nhóc nghe, hắn phát hiện dù những câu chuyện hắn kể có tích cực, có giác ngộ đến cỡ nào đi nữa, thì cuối cùng đám nhóc vẫn sẽ lý giải rất vặn vẹo. Qua mấy lần như vậy, Giang Thiếu Bạch dứt khoát mặc kệ, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, đã phát triển lệch lạc thì có làm gì đi nữa cũng sẽ lệch lạc sai đường mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]