Chương trước
Chương sau
Edit: OnlyU

“Sư cô.” Âu Dương Tuyết đi vào phòng tu luyện của Lung Dạ Tiên Vương, lên tiếng gọi.

Lung Dạ Tiên Vương nhìn nàng, tâm trạng không tồi nói: “Tuyết Nhi đến rồi à?”

“Sư cô gọi Giang Thiếu Bạch đến rồi sao?”

“Ừ, Giang Thiếu Bạch rất lợi hại, một lần lấy ra sáu mươi mảnh hư không lưu huỳnh.”

Cô thu thập hư không lưu huỳnh từ các đan sư khác mà tổng cộng chỉ được mấy chục mảnh thôi, mấy người này moi móc ra mấy mảnh hư không lưu huỳnh, còn vô cùng không nỡ từ bỏ. Đúng là không thể so với Giang Thiếu Bạch, hắn còn từng giao ra một trăm mảnh hư không lưu huỳnh.

Một mình Giang Thiếu Bạch bắt được gần bằng tổng số hư không lưu huỳnh của các tu sĩ trên phi thuyền, hẳn là đối phương có phương pháp bí mật nào đó bắt được hư không lưu huỳnh.

Âu Dương Tuyết nhìn Lung Dạ Tiên Vương cười nói: “Sư cô, có phải Tiểu Thiên Tôn Đan sắp xong rồi không?”

Cô khẽ gật đầu: “Gần xong rồi, nhưng mà…”

Âu Dương Tuyết ngờ vực hỏi: “Sao ạ?”

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Không có gì. Hình như ngọc giản ghi chép tâm đắc về Tiểu Thiên Tôn Đan sơ ý bị lẫn vào đống ngọc giản khác, đưa cho Giang Thiếu Bạch mang đi rồi.”

Âu Dương Tuyết không nhịn được phàn nàn: “Sao sư cô lại hồ đồ như vậy? Chuyện thế này mà cũng làm sai.”

Nàng thở dài, đan thuật của sư cô tài hoa hơn người, nhưng lại cẩu thả trong mấy việc nhỏ nhặt, rất hồ đồ.

Lung Dạ Tiên Vương phất tay áo, không thèm để ý nói: “Không phải chuyện gì to tát, đan phương còn cần điều chỉnh thêm, người bình thường có được đan phương không có tác dụng gì.”

“Các đan sư đến từ tinh vực cấp sáu lần này có vẻ tầm thường, trong bốn người, biểu hiện tốt nhất là Ôn Diệp, nhưng ta đã gặp hắn rồi, đan thuật tạm được, tư tưởng cứng ngắc, tiền đồ có hạn. Ôn Diệp đã như vậy, phỏng chừng Diệp Đình Vân còn không bằng hắn.”

“Lại nói, quả thật linh hồn lực của Giang Thiếu Bạch vô cùng mạnh mẽ. Thật là, vì đạo lữ là luyện đan sư mà hắn ngồi mát ăn bát vàng sao? Thật sự lãng phí thiên phú.”

Âu Dương Tuyết cau mày nói: “Sư cô, Diệp Đình Vân…”

Tuy Ôn Diệp là người trả điểm cống hiến nhanh nhất trong bốn người, nhưng trong lòng nàng lại cho rằng người có thực lực mạnh nhất luôn là Diệp Đình Vân.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu, cắt ngang lời Âu Dương Tuyết: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Con qua đây giúp ta nghiên cứu kỹ đan phương này.”

Âu Dương Tuyết thấy nét mặt vui vẻ hồng hào của Lung Dạ Tiên Vương, gật đầu bất đắc dĩ nói: “Vâng ạ.”

Âu Dương Tuyết tiến lên, bắt đầu đàm luận với Lung Dạ Tiên Vương, nàng nhìn đan phương sư cô vạch ra mà như lọt vào sương mù. Mặc dù nàng thông minh nhưng tuổi tác còn nhỏ, kinh nghiệm ít, sư cô lại có rất nhiều ý tưởng, nàng chỉ có thể nghe hiểu sơ sơ.



Lung Dạ Tiên Vương giảng giải vô cùng hưng phấn, lát sau quay đầu lại mới phát hiện có lẽ Âu Dương Tuyết nghe không hiểu, cô bỗng cảm thấy tẻ nhạt.

Âu Dương Tuyết đại khái hiểu rõ đối phương phiền muộn vì khó tìm tri âm, lập tức xấu hổ nói: “Tuyết Nhi ngu dốt, làm sư cô thất vọng rồi.”

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Tuyết Nhi đã làm rất tốt rồi.”

Âu Dương Tuyết cúi đầu, mặc dù được sư cô an ủi nhưng nàng vẫn cảm thấy mất mát.

***

Diệp Đình Vân đọc từng ngọc giản của Lung Dạ Tiên Vương, sau khi xem xong hết, cậu không khỏi chép miệng cảm thán.

“Lung Dạ Tiên Vương đúng là kỳ nhân.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Có thể nói thế, nhưng tiền bối lại khiến bản thân nghèo rớt mồng tơi. Đình Vân, ngươi đừng học theo cô ta.”

Giang Thiếu Bạch cho rằng Lung Dạ Tiên Vương là kiểu người cuồng nghiên cứu theo chủ nghĩa lý tưởng, hắn có thể kính nể người như thế, nhưng chỉ kính nể thôi chứ không cần học theo. Làm người phải thực tế một chút, nguyên thạch rất hữu ích, không có nguyên thạch, không phải tự khiến bản thân khó chịu sao?

Diệp Đình Vân cười cười: “Yên tâm đi, ta chỉ nhìn xem thôi.”

Cậu nhìn xuống mấy ngọc giản trong tay, tâm trạng rất tốt.

Bọn họ đã đến Thảo Đan Môn một thời gian, nhưng mấy năm nay Diệp Đình Vân tập trung tinh lực vào việc tu luyện, phần lớn thời gian chỉ luyện đan qua quít. Qua mấy năm, tiến độ tu luyện của cậu không tồi, nguyên khí trong người dồi dào hơn rất nhiều, đồng thời chất lượng nguyên khí cũng cải thiện.

Lung Dạ Tiên Vương đã sống trên vạn năm, kiến thức rộng rãi, có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu. Mấy ý tưởng của đối phương đã gợi ý cho Diệp Đình Vân rất nhiều.

Cậu hít sâu một hơi, trong lòng hơi hưng phấn, gần đây cậu mơ hồ cảm nhận được bình cảnh tiên đan sư cấp năm nhưng luôn cảm thấy còn thiếu cái gì đó. Hiện tại có được những ngọc giản này, có lẽ cậu sẽ mở được cửa chính tiên đan sư cấp năm.

Tại Thảo Đan Môn, tiên đan sư cấp bốn không nhiều cũng không ít, nhưng trở thành tiên đan sư cấp năm mới có quyền lên tiếng nói chuyện.

Diệp Đình Vân vốn nghĩ Lung Dạ Tiên Vương sẽ đến đòi lại ngọc giản đưa nhầm, kết quả ngoài dự đoán, đối phương xem nhẹ chuyện này.

Lung Dạ Tiên Vương đã không có phản ứng gì, đương nhiên Diệp Đình Vân cũng không lên tiếng.

***

Giang Thiếu Bạch đi ra khỏi phòng tu luyện, trông thấy Diệp Đình Vân đang chống cằm, như đang suy tư chuyện gì đó.

Hắn lên tiếng hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Cậu nhìn sang hắn nói: “Dựa theo ý tưởng của Lung Dạ Tiên Vương, Tiểu Thiên Tôn Đan là đan dược hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn, hiệu quả đại khái bằng một phần ba Thiên Tôn Đan, nhưng hẳn là có thể dùng nhiều, một lần dùng ba viên thì hiệu quả không khác gì Thiên Tôn Đan.”

So sánh với Thiên Tôn Đan thì chi phí thấp hơn một ít, dù sao Tôn Ý Thảo để luyện chế Thiên Tôn Đan gần như diệt tuyệt, bị đẩy giá trên trời.

Nếu quả thật có thể nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan thì đây đúng là tin vui lớn với các tu sĩ bị kẹt ở đỉnh Tiên Vương.

Giang Thiếu Bạch chống trán nói: “Ta nghe nói Lung Dạ Tiên Vương sắp thành công rồi, ngươi muốn thử nghiên cứu sao?” Vì đan dược này mà Lung Dạ Tiên Vương đã tiêu phá không ít tiền bạc của cải.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Lung Dạ Tiên Vương hy vọng Tiểu Thiên Tôn Đan có hiệu quả hỗ trợ đột phá bình cảnh, vậy thì khá khó, ta cho rằng có thể đổi ý tưởng khác.”

Hắn nghe thế đảo mắt: “Ý của ngươi là dùng đan dược này hỗ trợ tu luyện?”

Cậu gật đầu: “Đúng vậy.”

Nếu như chuyển đổi Tiểu Thiên Tôn Đan thành dược vật hỗ trợ tu luyện thì nghiên cứu phương thuốc sẽ dễ dàng hơn. Cậu thầm nghĩ với trí thông minh của Lung Dạ Tiên Vương, nếu muốn cải tiến Tiểu Thiên Tôn Đan thành đan dược trợ giúp tu sĩ Tiên Vương tinh tiến tu vi hẳn là đã thành công từ lâu. Có điều Lung Dạ Tiên Vương đã là tu sĩ đỉnh Tiên Vương, không có hứng thú với đan dược tinh tiến tu vi tu sĩ Tiên Vương.

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Ta đã xem qua đan phương đang nghiên cứu kia, chúng ta có đa số dược liệu cần thiết, ta cũng còn không ít hư không lưu huỳnh.”

Năm đó Diệp Đình Vân mang ra không ít linh thảo từ Vạn Phương Cốc, đa số đang niêm phong tích trữ trong Tiên Vân Chi Cư.

Mặc dù điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy tốt hơn tinh vực cấp sáu nhiều, nhưng Diệp Đình Vân không lấy linh dược trong Vạn Phương Cốc ra, mà Thảo Đan Môn đã có nhiều linh thảo cực kỳ quý giá rồi.



Nếu cậu muốn nghiên cứu loại đan dược này thì đã có đầy đủ điều kiện cần thiết.

Giang Thiếu Bạch lấy một cái hộp ra: “Trong này có một trăm mảnh hư không lưu huỳnh, ngươi cất đi.”

Lần đó hắn bắt được tổng cộng chừng ba trăm mảnh hư không lưu huỳnh, đã nộp lên một nửa, trước đó đã dùng một ít, hiện tại lấy ra một trăm mảnh, hắn không còn dư nhiều.

Diệp Đình Vân nhìn cái hộp hắn đưa qua, cậu nhận lấy cất vào.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, cảm thấy hai mắt cậu như lóe lên các đốm sao, tựa hồ cậu rất hào hứng với việc cải tiến đan phương.

Hắn thầm nghĩ luyện chế đan dược theo đan phương có sẵn chỉ có thể coi là đi theo đường cũ của người xưa, mà sáng tạo ra một đan phương mới chính là mở một con đường riêng của mình, đối với các đan sư, cải tiến thành một đan phương hoàn toàn mới là một việc làm rất có cảm giác thành tựu. Diệp Đình Vân cũng không ngoại lệ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua. Rốt cuộc việc nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan của Lung Dạ Tiên Vương đại công cáo thành, sau khi được Hiệp hội đan sư chứng nhận, Tiểu Thiên Tôn Đan của Lung Dạ Tiên Vương xác thực có hiệu quả hỗ trợ đột phá tu vi.

Trong lúc nhất thời, Thảo Đan Môn thanh danh đại chấn, tiếng tăm của Lung Dạ Tiên Vương càng vang xa.

Tu sĩ cầu đan dược ùn ùn kéo đến từ khắp nơi, giá thị trường của hư không lưu huỳnh tăng lên không ít, toàn bộ Thảo Đan Môn người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Giang Thiếu Bạch được biết có người ra giá cao mua đan phương của Lung Dạ Tiên Vương, nhưng tất cả đều bị từ chối, không có ngoại lệ.

Đan phương chính là con gà đẻ trứng vàng, nếu bán dễ dàng như vậy thì khá đáng tiếc.

Vì tu sĩ đến Thảo Đan Môn càng lúc càng đông, thế nên tông môn canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

***

Đỉnh núi nơi nhóm Diệp Đình Vân cư ngụ khá vắng vẻ, thời gian qua vẫn bình thường như cũ.

Mỗi ngày ngoại trừ luyện đan thì cậu tu luyện, có điều khoảng thời gian gần đây, cậu nộp đan dược nhiều hơn một chút.

Ba năm trước, Diệp Đình Vân đã thông qua sát hạch sơ bộ của Thảo Đan Môn, giao đan dược ba vạn điểm cống hiến, tiếp theo chỉ cần hàng năm trả một vạn điểm cống hiến, điểm cống hiến dư có thể tự do sử dụng, trả nợ sớm cũng tốt, có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên.

Diệp Đình Vân rất có hứng thú với các loại linh thảo của Thảo Đan Môn, thế nên dần dần cậu giao đan dược nhiều một chút.

Nếu là bình thường, hành động của cậu có lẽ sẽ khiến người ta chú ý, chẳng qua hiện tại cả tông môn đang chìm đắm cuồng hoan vì Tiểu Thiên Tôn Đan xuất thế, nên Diệp Đình Vân có nộp đan dược nhiều hơn một chút cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Thảo Đan Môn hưng thịnh không ảnh hưởng gì nhiều đối với cậu.

Giang Thiếu Bạch dùng một viên đan dược, đây chính là Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân cải tiến ra. Đan dược do cậu cải tiến chứa nguyên lực dồi dào, là một trong những loại đan dược Giang Thiếu Bạch dùng để hỗ trợ tu luyện Tiên Vương, nó cũng là loại có hiệu quả tốt nhất.

“Diệp đan sư, Lộ đan sư đến.” Người hầu đi vào bẩm báo.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Là hắn à, mời vào đi.”

Cậu thầm lắc đầu trong lòng, bình thường các đan sư từ tinh vực cấp sáu không lui tới với nhau, trong số bọn họ, Lộ đan sư là người có biểu hiện tốt nhất, ngày thường cao ngạo nhất. Diệp Đình Vân nghĩ chẳng lẽ dạo gần đây cậu nộp đan dược nhiều hơn nên Lộ đan sư nhận thấy có mối nguy?

“Diệp đan sư, đã lâu không gặp.” Lộ Minh Viễn đi vào, nhiệt tình chào hỏi.

Diệp Đình Vân cười cười: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp.”

Lộ Minh Viễn nhìn cậu nói: “Lung Dạ đan sư nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan, gần đây Thảo Đan Môn rất náo nhiệt.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vây.”

Dạo này rất nhiều người đến tặng lễ cho Lung Dạ đan sư, nghe nói mấy năm gần đây cô rất nghèo, lần này nhận lễ vật đến mỏi tay, hẳn là sẽ dư dả một thời gian.

Lộ Minh Viễn nhìn cậu nói tiếp: “Diệp đan sư có biết chuyện Lung Dạ đan sư muốn chiêu mộ trợ thủ không?”

Diệp Đình Vân khá bất ngờ: “Thật sao?”

Hiện tại có thể nói Tiểu Thiên Tôn Đan chạm vào là bỏng tay, nếu có thể trở thành trợ thủ của Lung Dạ Tiên Vương sẽ có cơ hội tiếp xúc với đan dược này, nếu như học xong thì…



“Đan thuật của Lung Dạ Tiên Vương tinh tế cao thâm, tiên vương muốn chiêu mộ trợ thủ, các đan sư trong tông môn đều có nguyện vọng. Có điều nếu chọn thì e rằng đan sư sinh ra ở Thảo Đan Môn sẽ có khả năng cao nhất.”

Lộ Minh Viễn khẽ gật đầu: “Nói đúng. Nói cho cùng chúng ta chỉ là người ngoài. Nhưng nghe nói Diệp đan sư rất may mắn, mấy ngày được còn được Lung Dạ đan sư chỉ dạy, đan thuật tiến bộ thần tốc.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Thật ra Lung Dạ đan sư không đích thân chỉ dạy, chỉ là ta dùng hư không lưu huỳnh đổi ngọc giản tâm đắc của tiền bối mà thôi. Trình độ đan thuật của tiền bối cực cao, ta học hỏi được không ít.”

Lộ Minh Viễn ước ao nói: “Diệp đan sư thật may mắn.”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng vậy. Ta cũng không ngờ.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Lộ Minh Viễn, cảm thấy giọng của đối phương chua lè.

Diệp Đình Vân và Lộ Minh Viễn nói đông nói tây một hồi, lát sau hắn ra về.

Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng người rời đi, thở phào một hơi: “Lộ đan sư tựa hồ có hứng thú với việc làm trợ thủ của Lung Dạ Tiên Vương.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Chỉ sợ Lộ đan sư nghĩ nhiều rồi.”

Từ những ngọc giản đan thuật mà Giang Thiếu Bạch mang về, có thể nhìn ra trình độ đan thuật của Lung Dạ Tiên Vương, đối phương là một đan sư rất tài giỏi, nắm rõ dược tính linh thảo trong lòng bàn tay, có đủ loại ý tưởng mới trong đầu.

Tuy Lộ Minh Viễn có chút bản lĩnh nhưng đan thuật đã định hình, chỉ sợ không đạt yêu cầu của Lung Dạ Tiên Vương, huống chi chung quy bọn họ vẫn là người ngoài.

Lộ Minh Viễn đến đây tựa hồ để xác nhận cậu sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh.

Giang Thiếu Bạch lười biếng nói: “Không biết rốt cuộc Tiểu Thiên Tôn Đan mà Lung Dạ Tiên Vương luyện chế ra làm sao.”

“Ngươi đừng nghĩ làm gì, e là đơn đặt hàng đã xếp hàng tới mấy năm sau, nhân vật cấp cao trong tông môn còn có cơ hội tiếp xúc, những kẻ ngoại lai như chúng ta muốn có thì còn sớm lắm.”. truyen bac chien

“Không ngờ Tiểu Thiên Tôn Đan được xem trọng như vậy.”

Nếu có thể lấy một viên thì cậu có thể thông qua đan dược suy đoán phương pháp bào chế Tiểu Thiên Tôn Đan mà Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu.

Diệp Đình Vân híp mắt, thầm nghĩ Tiên Tôn và Tiên Vương chênh lệch như trên trời dưới đất, dù là tinh vực cấp bảy thì số lượng Tiên Tôn vẫn không nhiều.

Cậu lên tiếng: “Đã là tu sĩ thì ai mà không muốn tiến thêm một bước.”

Tiến giai Tiên Tôn có độ khó không tầm thường, có thể giảm độ khó chút nào hay chút nấy.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Hết chương 401
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.