Chương trước
Chương sau
Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân quay lại phòng luyện đan, nét mặt khá tệ

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Nét mặt không tốt lắm.”

Diệp Đình Vân ngồi xuống bên cạnh, thuật lại chuyện vừa gặp Âu Dương Tuyết.

Hắn lắc lắc đầu nói: “Âu Dương tiểu thư giống như cẩu vậy, mũi thính đến vậy sao?” Vị đại tiểu thư này có cái mũi thính như vậy, không sợ bị hun ngạt hả? Hắn chợt nhớ đến chuyện gì đó, vô thức nở nụ cười.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại đang nghĩ linh tinh gì đó? Còn cười ra tiếng.” Nếu Âu Dương Tuyết đoán được cậu đã nghiên cứu ra một phiên bản khác của Tiểu Thiên Tôn Đan, không biết nàng sẽ nghĩ gì đây.

Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng nói: “Ta đang nghĩ phu quân tương lai của Âu Dương tiểu thư không dễ dàng gì, chỉ sợ một ngày phải tắm tám lần.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Chỉ biết nghĩ vớ vẩn, chuyện của phu quân tương lai người ta, ngươi không cần phải bận tâm.”

Hắn xấu hổ đáp: “Ừm ờ.”

“Có khả năng Âu Dương Tuyết có thiên phú bẩm sinh, có lẽ còn tu luyện thức hương.”

Môn pháp thức hương chủ yếu phân biệt các loại mùi hương, môn pháp này có tác dụng hỗ trợ phân biệt chất lượng linh thảo. Có vài đan sư tu luyện thuật pháp như thế, trong quá trình luyện đan, bọn họ có thể thông qua dược liệu nhận ra mùi hương, từ đó suy đoán luyện đan có thuận lợi hay không.

Thuật pháp này cực kỳ khó học, mà tác dụng kỳ thật không quá cao, thế nên không nhiều người tu luyện thuật pháp này.

“Không biết Âu Dương Tuyết có đoán ra hay không.” Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, thời gian qua cậu dùng Tiểu Thiên Tôn Đan, thế nên tu vi tiến cảnh rất nhanh.

Giang Thiếu Bạch không thèm để ý nói: “Dù Âu Dương Tuyết có đoán được hay không, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức.”

Cậu khó hiểu hỏi lại: “Không cần lo lắng?”

Hắn gật đầu nói: “Ừ, ta đoán chừng lúc này Âu Dương Tuyết đang đau đầu vì những chuyện khác, không rảnh để ý đến ngươi.”

“Những chuyện khác?”

“Ta nghe nói La Dịch Tiên Tôn đến cầu thân, nếu Lung Dạ Tiên Vương đồng ý gả, vậy thì Thảo Đan Môn bị lỗ to.”

Lung Dạ Tiên Vương vừa nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan, nếu cứ gả đi như vậy có khác nào Thảo Đan Môn mất cả người lẫn của đâu?

Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi: “Cầu hôn? Chuyện xảy ra khi nào?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Mới đây thôi, có lẽ giờ này tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi. Mà nè Đình Vân, ngươi liệu sự như thần, tính được duyên phận của Lung Dạ Tiên Vương sẽ đến khi đến thời điểm.” Không phải bây giờ đã đến đó sao?



Diệp Đình Vân lườm hắn một cái, cậu nào tính ra, chỉ thuận miệng nói mà thôi.

“Hình như vị Tiên Tôn này đã có rất nhiều thê thiếp rồi.” Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu.

Cậu nhìn hắn hỏi: “Ngươi cho rằng hôn sự này sẽ không thành sao?”

Hắn nhún nhún vai: “Đại khái vậy, ta cảm thấy tình hình ở Thảo Đan Môn không đúng lắm.”

Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi: “Ngươi nhìn ra chuyện gì rồi?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Ta cảm giác sắp đánh nhau đến nơi rồi.”

Tiên giới thường xuyên xảy ra xung đột vì tranh giành địa bàn. Thảo Đan Môn chiếm cứ địa bàn không nhỏ, bọn họ vừa mất mấy cao thủ trong bí cảnh, vốn có phần yếu thế. Tuy Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu thành công Tiểu Thiên Tôn Đan, cứu vãn chút thanh danh cho Thảo Đan Môn, nhưng ai mà biết được Tiểu Thiên Tôn Đan có phải là bùa đòi mạng hay không.

Ánh mắt Diệp Đình Vân hơi thay đổi: “Nếu quả thật xảy ra xung đột, vậy…”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đánh thì cứ đánh thôi.”

Cậu cười cười: “Đúng vậy.”

Nói trắng ra bọn họ không có quan hệ gì nhiều với Thảo Đan Môn, tuy bọn họ treo cái danh tu sĩ Thảo Đan Môn, nhưng hưởng đãi ngộ hoàn toàn khác biệt với các tu sĩ tông môn. Thảo Đan Môn chỉ coi bọn họ là lao công, căn bản không xem bọn họ là người một nhà, đúng là Diệp Đình Vân không có cảm giác thuộc về nơi này.

***

Âu Dương Tuyết đi vào phòng luyện đan, trông thấy Lung Dạ Tiên Vương.

“Sư cô vẫn ổn chứ?” Nàng nhìn sư cô hỏi.

“Ta không sao.”

“Sư cô thấy La Dịch Tiên Tôn thế nào?”

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu đáp: “Ta không có ý gì với hắn, e là phải phụ lòng hắn.”

Âu Dương Tuyết nhíu mày nhìn dáng vẻ đối phương, nàng hiểu rõ sư cô của mình, Lung Dạ Tiên Vương luôn dành hết tâm trí vào việc luyện đan, không quá để tâm đến những việc khác, có điều La Dịch Tiên Tôn đã lên tiếng, chuyện sau này có thể hơi phiền phức.

Lung Dạ Tiên Vương cười cười nói: “Tuyết Nhi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Con thấy có ai trong tông môn có thể hỗ trợ ta luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan không?”

Âu Dương Tuyết lúng túng nói: “Đan sư có thực lực cao như sư cô, trong tông môn vẫn còn thiếu.”

Tông môn bọn họ còn có mấy vị sư thúc, nhưng các sư thúc không may đã ngã xuống trong bí cảnh từ lâu. Nếu các sư thúc còn sống thì La Dịch Tiên Tôn sẽ không lớn lối như thế, sẽ không xem Thảo Đan Môn như chốn không người.

“Vừa nãy Mặc Đình tới đây, nói là Diệp Đình Vân phung phí của trời, đã dùng hết hư không lưu huỳnh. Tên tiểu tử này vẫn còn thiếu phong thái lắm, vì theo đuổi đan thuật, đôi khi phải chịu chút tổn thất. Nếu cảm thấy khó luyện chế đan dược mà không muốn thử nghiệm, bó tay bó chân, vậy sao đạt thành tựu được.”

Lung Dạ Tiên Vương luôn nghiên cứu đan dược, đã lãng phí rất nhiều dược liệu, chướng mắt nhất là vài đan sư quá để ý dược liệu quý hiếm mà sợ đầu sợ đuôi.

Âu Dương Tuyết cau mày nói: “Mấy năm nay tâm tính sư huynh không tốt lắm.”

Nàng lắc lắc đầu, Mặc Đình nhập môn sớm, năm đó phụ thân rất xem trọng y, coi như dốc lòng bồi dưỡng nhân tài. Có điều biểu hiện của Mặc Đình đã khiến phụ thân hơi thất vọng. Mấy năm nay nhiều đan sư trong tông môn bắt đầu bộc lộ tài năng, mà đan thuật và tiến triển tu vi của sư huynh đều vô cùng bình thường. Có thể Mặc Đình sốt ruột, nhưng chuyện tu luyện, càng sốt ruột càng không nhanh được.

“Sư huynh của con muốn làm trợ thủ của ta. Ta đã từ chối.”

Âu Dương Tuyết sửng sốt: “Thật sao?”

“Hắn muốn học cách luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan. Đan sư bình thường không thể luyện chế đan dược này, trình độ của hắn còn chưa đủ.” Lung Dạ Tiên Vương thản nhiên nói.

Âu Dương Tuyết gật đầu: “Con hiểu rõ.”

Nàng lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong mắt sư cô không dung một hạt cát, đen chính là đen, trắng chính là trắng, sư huynh tâm khí cao, không biết sư cô đã trả lời thế nào, nếu sư cô nói thẳng ra thì e là sư huynh bị đả kích không nhỏ.

“Diệp Đình Vân dùng hư không lưu huỳnh, có lẽ hắn đã phát hiện ra ngọc giản kia. Nếu đã có được ngọc giản thì không lý nào không thử nghiệm một phen. Có điều ta đoán chừng hắn đã thất bại.”



“Sư cô, không lấy lại ngọc giản thật sự không có vấn đề gì sao?” Âu Dương Tuyết chần chờ hỏi.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Không sao cả. Ngọc giản đó chỉ ghi chép thí nghiệm cũ, thí nghiệm gần nhất chưa kịp ghi chép, dù hiện tại chúng ta lấy về cũng không kịp.”

Âu Dương Tuyết cau mày: “Lúc nãy con ngửi được mùi đan hương trên người Diệp Đình Vân, khá giống mùi của Tiểu Thiên Tôn Đan.”

Lung Dạ Tiên Vương hơi ngạc nhiên nói: “Ý của con là Diệp Đình Vân cũng nghiên cứu thành công?”

Nàng lắc đầu đáp: “Đương nhiên là không rồi, đan dược này là kết tinh tâm huyết mấy trăm năm của sư cô, làm gì dễ nghiên cứu như vậy được. Mùi hương trên người Diệp Đình Vân có khác biệt, con nghĩ có lẽ hắn luyện chế ra loại đan dược khác, đan dược này kém một chút, dược hiệu hơi thiếu, có thể là đan dược luyện hỏng lưu lại.”

Lung Dạ Tiên Vương khá hứng thú nói: “Nếu thật sự luyện chế được đan dược thì phải tuyên bố ra ngoài mới đúng, che che giấu giấu không có gì thú vị, có lẽ đã luyện hỏng.”

Âu Dương Tuyết thầm nghĩ nếu đan sư bình thường nghiên cứu thành công đan dược mới, chắc chắn họ sẽ tuyên bố ra ngoài, nhưng Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch quá khiêm tốn, nàng không rõ rốt cuộc hai người kia đang nghĩ gì.

Âu Dương Tuyết lắc lắc đầu, trước mắt cần giải quyết chuyện La Dịch Tiên Tôn.

La Dịch Tiên Tôn tựa hồ có ý ở lại Thảo Đan Môn, có một vị Tiên Tôn đến, còn không cách nào đuổi đi, thật sự làm khó người ta.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiếp tục ở lại Thảo Đan Môn, phát hiện bầu không khí trong tông môn càng lúc càng kỳ quái, không bàn đến những chuyện khác, chỉ nói đến người tuần tra thôi đã tăng lên rồi.

Giang Thiếu Bạch từng hỏi thăm, có điều mấy người tuần tra chỉ nói vì dạo gần đây nhiều tu sĩ lui tới tông môn nên phải tăng cường tuần tra.

Giang Thiếu Bạch ngồi trên ghế đu, suy tư một lúc rồi nói: “Sắp tới không cần phải luyện đan nữa.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Nếu đang luyện đan nửa chừng mà bị cắt ngang sẽ đại thương nguyên khí, vả lại luyện đan sẽ tốn nguyên khí, lỡ như gặp tình huống gì đó đột ngột xảy ra, cậu sẽ không ứng phó được. Hiện tại cậu còn không ít đan dược, dư dả hoàn thành nhiệm vụ mỗi tháng.

Quyết định xong, hai người dồn lực tập trung tu luyện.

Ba đan sư cùng đến từ tinh vực cấp sáu thường xuyên đến thăm, hai trong số đó thường ẩn ẩn lộ ra vẻ bi phẫn có tài mà không gặp thời.

Giang Thiếu Bạch biết chuyện Lung Dạ Tiên Vương chiêu mộ hai trợ thủ, hai vị này cũng tham gia nhưng không được chọn. Ngoại trừ việc này ra, dường như bọn họ cũng phát hiện tình hình ở Thảo Đan Môn không đúng lắm, trong lời nói lộ vẻ lo lắng.

Thời gian qua cực nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua.

La Dịch Tiên Tôn vẫn còn ở lại Thảo Đan Môn, ngày nào cũng tìm Lung Dạ Tiên Vương nói chuyện phiếm, cô chê hắn phiền, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách.

Giang Thiếu Bạch biết được chuyện này, thầm lau mồ hôi thay La Dịch Tiên Tôn, cuồng nhân luyện đan không dễ theo đuổi đâu. Nếu thật sự thích đối phương thì sẽ không đến quấy rầy lúc người ta luyện đan mà nên cố sức trở thành đan sư, đuổi theo bước đi của đối phương.

Có điều Giang Thiếu Bạch nghĩ La Dịch Tiên Tôn không rảnh rỗi như vậy, hắn ta chỉ muốn cưới thêm một cô vợ mà thôi.

“Ầm ầm!” Tiếng động thật lớn vang lên.

Giang Thiếu Bạch thả linh hồn lực ra, trông thấy hai tu sĩ đang chiến đấu ác liệt trên không trung.

“Đánh nhau rồi!”

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Nguyên khí dao động mạnh như vậy, là tu sĩ Tiên Tôn đánh nhau phải không?”

“La Dịch Tiên Tôn và Âu Dương Hồng giao chiến.”

Diệp Đình Vân thở dài: “Cuối cùng vẫn trở mặt.”

Mấy ngày trước cậu nghe nói La Dịch Tiên Tôn bị Lung Dạ Tiên Vương lạnh nhạt nên không vui, cho rằng từ trên xuống dưới Thảo Đan Môn xem thường hắn. Lúc nghe được lời đồn này, cậu đã ẩn ẩn có linh cảm không lành, có điều La Dịch Tiên Tôn và Âu Dương Hồng nhanh vậy đã đánh nhau vẫn vượt ngoài dự đoán của cậu.

“La Dịch Tiên Tôn đúng là tên khốn nạn cặn bã!” Tên này vừa đến đã bày tỏ muốn cưới Lung Dạ Tiên Vương, đây là vừa muốn người vừa muốn đan phương, lòng tham rất lớn.

Tình hình trước mắt có vẻ là đàm phán không thành nên đập phá.



Trước đó cậu còn nghe nói La Dịch Tiên Tôn dự định thường trú lại Thảo Đan Môn, định kháng chiến trường kỳ, khiến Lung Dạ Tiên Vương yên tâm.

Trẻ con vui buồn bất thường, thường xuyên một khắc trước còn cười nói vui vẻ, sau một khắc lập tức khóc như mưa, không ngờ Tiên Tôn cường giả lật lọng cũng nhanh như vậy, một khắc trước còn muốn cưới Lung Dạ Tiên Vương, lát sau đã giao chiến ngay trong Thảo Đan Môn, không sợ truyền đi sẽ bị chê cười.

Có lẽ ngay từ đầu La Dịch Tiên Tôn đã không có ý tốt. Các gọi là muốn theo đuổi Lung Dạ Tiên Vương chỉ là cái cớ mà thôi.

Tiên Tôn cường giả giao chiến long trời lở đất, ở trong phòng tu luyện vẫn cảm nhận được nguyên khí sôi trào.

Giang Thiếu Bạch trông thấy các đệ tử cấp thấp đang chạy trối chết. Dưới uy áp của Tiên Tôn cường đại, có vài người còn đứng không vững. Hắn chợt cảm nhận được rất đông người đang từ bốn phương tám hướng ùa vào Thảo Đan Môn.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Hình như có người tấn công vào tông môn.”

Diệp Đình Vân cau mày, ngờ vực hỏi lại: “Sao lại như vậy? Theo lý mà nói trận phòng hộ của Thảo Đan Môn không dễ bị công phá.”

“Chuyện này đơn giản thôi, Thảo Đan Môn có nhiều người ngoài, có lẽ vài tu sĩ xúi giục tu sĩ Thảo Đan Môn mở vòng phòng hộ.”

Gần đây tông môn luôn phái người tăng cường tuần tra, có thể đã dự đoán được tình huống này sẽ xảy ra.

Một tiếng còi chói tai thình lình vang lên.

“Là lệnh chống địch!” Nghe được âm thanh này chứng tỏ tông môn gặp nguy hiểm, các đệ tử phải dốc toàn lực chống địch.

Lúc này Giang Thiếu Bạch cảm nhận được từng sợi tử khí đang tràn vào người hắn. Bên ngoài là tiếng hò hét đánh giết, cực kỳ hỗn loạn.

“Tàng Thư Các và phòng luyện đan bị tấn công.”

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Chúng ta làm gì đây?”

Giang Thiếu Bạch hưng phấn nói: “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, chúng ta cũng đi cướp một phen.”

“Làm vậy có được không?”

“Có gì mà không được.”

Đây chính là cơ hội hiếm có, Thảo Đan Môn chỉ có một Tiên Tôn cường giả, lần này kẻ xâm nhập có chuẩn bị mà đến, e là tông môn khó giữ. Tình hình đã thế này rồi, ai có duyên thì lấy được thiên tài địa bảo.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Đi nhanh lên, đến muộn không kịp.”

Diệp Đình Vân gật đầu, cùng Giang Thiếu Bạch rời đi.

Hết chương 403
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.