Edit: OnlyU
Bốn người ra khỏi bí cảnh, quay lại Thiên Cơ Thành.
Ngao Dạ nhìn quanh một vòng rồi nói: “Trong thành hơi đông người, đều là Tiên Tôn. Người tộc Bạch Hổ đã đi rồi.”
“Chỉ cần mấy tháng trôi qua là họ thấy chán ngay, có lẽ vì vậy họ đã bỏ đi.”
Bốn người ở trong tiểu bí cảnh không lâu nhưng tính sơ đã hơn hai năm rồi.
Ngao Dạ khoanh tay nói: “Bây giờ chúng ta làm gì? Rời khỏi đây sao?”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”
Y hơi lưỡng lự: “Cứ bỏ đi như vậy, không tiếp tục tìm bảo vật hả?”
Hắn lắc đầu đáp: “Không cần đâu, năm đó tộc Thiên Cơ bị càn quét sạch sẽ, đa số bảo vật đã bị mang đi, vài món còn sót lại cũng bị các nhóm người đến tầm bảo sau này lấy hết rồi.”
Tiểu bí cảnh kia vốn không dễ tìm, từ trong ký ức của Liên Nguyệt, Thiên Cơ Thành không có bao nhiêu đồ tốt.
Ngao Dạ gật gù: “Vậy đi thôi.”
Bốn người đi ra ngoài, lại gặp thiếu niên lái thuyền bên hồ.
“Các vị tiền bối muốn qua hồ sao?” Cổ Dương nhiệt tình chào hỏi.
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, dù cố kiềm chế nhưng nét mặt vẫn hiện rõ vẻ kích động, hẳn là đã biết thân phận của bọn họ.
“Ừ.” Ngao Dạ đáp.
“Các vị muốn du ngoạn ngắm cảnh hồ không?”
Ngao Dạ lười biếng nói: “Không hứng thú, lần trước du ngoạn rồi, bây giờ cứ đưa chúng ta thẳng đến bờ bên kia đi.”
Cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-con-ha-son-ky-ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/2478006/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.