Edit & Beta: Nguyệt Bạch 
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu đã học được cách tìm niềm vui bên trong nỗi khổ. 
Bóng đen thấy trên mặt cậu có ý cười, cho rằng cậu không đem lời của mình coi là chuyện to tát, đối với lỗ tai Ningya, tới tới lui lui nhấn mạnh nhiều lần, mãi đến tận khi Ningya không chịu nổi mà đầu hàng, gật đầu bảo đảm mình sẽ giữ khoảng cách đối với Ofi mới bỏ qua. 
Ningya nói bóng gió dò hỏi thân phận của nó cùng với mục đích đến đây. 
Bóng đen nói: “Tại sao ta phải nói cho em biết?” 
Ningya thấp giọng nói: “Bởi vì tôi muốn biết á.” 
Bóng đen suýt nữa muốn cười to, nhưng câu nói tiếp theo của Ningya lại làm cho hắn không cười được. 
“Ở đây, người duy nhất tôi có thể tin tưởng được chỉ có anh.” 
Bóng đen có chút thoả mãn, lại có chút không biết đủ nói: “Tại sao lại tin tưởng nhất?” 
Ningya nói: “Tôi vẫn chưa biết anh là ai.” 
Bóng đen “Ha ha” cười lạnh: “Câu này phải nói là, em vậy mà không biết ta là ai.” 
Lúc này có một từ “” cùng một cái “”, ngữ cảnh kém đi rất nhiều. Em vậy mà không biết ta là ai, đã nói rõ trước kia cậu từng biết đến. 
Nhưng Ningya vắt hết óc cũng không biết mình hẳn phải biết cái gì, chẳng lẽ lại là “cái đoạn ký ức bị lãng quên ” Siton nhắc tới sao? Hiện ra trong trí nhớ của cậu rõ ràng là cuộc sống từ nhỏ đến lớn của bản thân, thời gian biểu hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cậu khi nào thì có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-co/585685/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.