Nhật Hạ hiện đang trong phòng cấp cứu vậy còn An Khuê?!
Ngoài những vết thương chi chít trên cơ thể, An Khuê còn có những vết thương trong chính tâm hồn của mình, những hình ảnh kinh tởm diễn ra vào đêm trước vẫn rõ mồn một trong chính suy nghĩ của cô hiện tại.
Cô thật sự rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, nỗi đau thân xác vẫn không bằng nỗi đau trong tâm hồn cô.
Sáng tinh sương của ngày tiếp theo cuối cùng cũng dần dần ló dạng rồi, ánh bình minh đầu tiên cô được ngắm nó trọn vẹn từ màu đen của màn đêm - chuyển dần sang tone màu xám - một chút ánh sáng điểm tô vàng cam - mặt trời từ chân núi dần dần ngoi lên khỏi đỉnh núi cao nhất ở đằng Đông - vậy là hoàn chỉnh một sớm bình minh thật đẹp, nhưng chẳng phải ánh bình minh mà cô muốn nửa rồi.
*Hai không gian riêng biệt: *
. một là cảnh đẹp của thiên nhiên tươi đẹp - muôn màu - tự do và thoải mái…
*. một là cảnh sắc nhuộm màu đau thương, một màu đỏ sẫm của máu tươi - sự kìm hãm và gượng ép *
Ánh mắt của An Khuê đúng nghĩa là vô hồn - nụ cười rõ ràng ngự trị trên gương mặt xinh đẹp ấy nhưng nó lại không mang ý nghĩa của vui vẻ và hạnh phúc, có chăng đây chính là biểu hiện tâm lý đi ngược không?!
Mọi suy nghĩ của An Khuê lúc này chỉ gói gọn trong hai từ *Xin lỗi* - có lẽ sự hối hận trong lòng đã gặm nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548418/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.