Ánh bình minh hôm nay thật đẹp tiếc là Nhật Hạ chẳng thể có cơ hội được nhìn ngắm nó, trong căn phòng rộng lớn cô độc, Nhật Hạ chẳng còn một chút hơi sức, vì sao à?! Dĩ nhiên vì những hành vi thú tính của Đình Huân rồi. Những hình ảnh thế này đâu còn lạ với cô nửa, mọi thứ đã lặp đi lặp lại chẳng biết bao nhiêu lần trong gần 10 năm qua đó là lí do vì sao cô lại cảm thấy mọi thứ thật sự chẳng có gì đáng bận tâm cả!
Sáng sớm Đình Huân đã ra khỏi nhà, anh đi đâu chẳng ai rõ hơn bản thân anh cả, đường đường là con trai duy nhất của họ Đình - lại mắc phải chứng bệnh tâm thần phân liệt, dĩ nhiên bố mẹ anh biết chứ, chẳng qua anh ngắm trúng Nhật Hạ rồi nên việc đồng ý hôn sự này là điều hiển nhiên, họ những tưởng sẽ có cháu ẫm bồng nhưng mọi thứ vượt ngoài suy nghĩ mà họ có thể nghĩ ra!
Nhật Hạ sống cùng Đình Huân ở một ngôi dinh thự tách biệt với bố mẹ chồng, nên những trận hành hạ này dĩ nhiên bố mẹ anh không biết kể cả bố mẹ ruột và anh trai lại càng không hề hay biết - một phần là cũng do Nhật Hạ không nói, tự mình cắn răng chịu đựng, vì chỉ còn vài tháng nửa mọi thứ giao kết với Đình Huân sẽ kết thúc!
Cảm xúc của Nhật Hạ chỉ thể hiện rõ nhất khi ở một mình, còn lại chẳng ai biết cô đã trãi qua những điều gì, vì từ ngày An Khuê rời đi, cô tuyệt nhiên thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548390/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.