Sau trận đánh đòn roi vô lý kia, cơ thể mẹ cô đầy những vết thương lớn nhỏ, những vết đánh trước đó in hằn đỏ ửng, có những nơi tím tái, cơ thể bà tuyệt nhiên thê thảm đến nhói lòng, dìu mẹ mình vào nhà mà nước mắt cô vô thức lăn dài, mặc dù bản thân đã trăm ngàn lần dặn lòng không được khóc vì cô không muốn mẹ lo lắng!
Tone giọng của cô chùn xuống êm dịu - "Mẹ à! Hay là đến bệnh viện đi mẹ, mẹ xem không thể cứ sơ xài thoa thuốc thế này được?!"
Bà chỉ lắc đầu, hai hốc mắt cũng cay xoè và tròng mắt ửng đỏ - "Con đừng lo, mẹ thật sự không sao mà?!"
"Mẹ nghe con, con đưa mẹ đến bệnh viện"
Nhìn đứa con gái nhỏ bé của mình lo lắng kèm sự kiên định, bà cũng không thể từ chối mãi được, cô cẩn thận lấy bộ đồ mới để mẹ cô thay ra, rồi dìu mẹ mình ra sân khoá chặt cửa, mà cho dù không khoá thì cũng chẳng còn gì đáng giá để sợ mất cả!
Số tiền mà cô dành dụm được cũng đủ để gọi taxi, thăm khám và mua thuốc cho mẹ mình, chiếc taxi đã đứng đợi sẵn trước đầu hẻm nhà cô từ bao giờ, hai mẹ con đáng thương cứ thế ngồi lên nương tựa lẫn nhau.
"Mẹ gắng chịu đau một chút, sẽ đến bệnh viện ngay thôi" - ánh mắt lẫn giọng điệu lo lắng khi nhìn thấy vết đánh ở chân mẹ mình bầm tím, máu nơi đó cứ rỉ ra không ngừng, nhịp thở của mẹ cô cũng yếu hơn, đôi môi bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-toi-la-nguoi-tinh/3548377/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.