Cổ Nhật Long trợn mắt nói: "Oắt con, theo bối phận tôi cũng đủ làm ông nội cậu đấy, nếu không phải thấy cậu bị thương nặng, ông đã sớm đánh cậu tét mông rồi. Không biết lớn nhỏ, năm đó sư phụ Vương Long của cậu cũng không dám nói như vậy ở trước mặt tôi đâu."
Khương Lạc Trần vốn là kìm nén bực bội trong lòng, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ lão phu nói sai sao? Các ngươi ẩn giấu nhiều năm như vậy có tác dụng cái rắm gì, đến bây giờ còn không phải trốn đồng trốn tây như chuột, không phải phế vật thì là cái gì? Tuổi thì lớn hơn cả ông nội của tôi, cũng đừng quên, ngay cả thực lực Bác Thần đều cân bằng cùng các ngươi, ông còn không biết xấu hổ vỗ bàn ở chỗ này với tôi?"
Cổ Nhật Long giận gần chết, lại không thể phản bác.
Nếu không phải thấy Khương Lạc Trần bị thương nặng, hôm nay ông ta phải dạy đời một lần cho bằng được.
Thật sự là quá ghê tởm.
Đâm chọt chỗ đau đớn của ông ta.
Ông ta giả chết nhiều năm như vậy, suy nghĩ các biện pháp, chính là không có cách nào trà trộn vào cổ tộc ẩn thế, ông ta có thể làm sao chứ?
Cổ tộc ẩn thế vô cùng giữ chặt đối với công pháp phía trên Siêu Phàm, bằng không thì tại sao qua mấy ngàn năm Thế gia hào tộc chưa từng xuất hiện cả một người trên Siêu Phàm Cảnh chứ.
Mộc Sơn khiển trách: "Thôi, cãi nhau làm gì, cãi nhau là có thể giải quyết vấn đề sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676355/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.