Một chân bị chém đứt, Vương Kinh Hồng đau đến cả người co quắp.
Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ông ta biết rõ mục đích của Hắc Tôn Giả, chính là muốn kích thích cháu mình.
Ông ta không thể để Hắc Tôn Giả như nguyện.
"Kêu lên, kêu thảm thiết lên cho bản tôn!"
Biểu hiện của Vương Kinh Hồng, làm Hắc Tôn Giả giận dữ.
Một con kiến hồi, cũng dám phản kháng ông ta.
Vương Kinh Hồng đau đến mức mồ hôi lạnh như mưa, nhưng vẫn không phát ra tiếng.
Con của ông ta chết trong tay súc sinh này, cha của ông ta, nhất định là cũng bị bọn súc sinh này hại chết.
Bây giờ, đảm súc sinh này lại đến đây bức bách cháu của ông ta, ông ta sao có thể để bọn họ như mong muốn.
Vương Kinh Hồng cười gắn, trong mắt là khinh miệt, làm Hắc Tôn Giả cảm thấy bị làm nhục.
Một người phàm, thứ đê tiện, rơi vào trong tay ông ta, lại còn có dũng khí như vậy.
Dám lộ ra khinh thường với ông ta.
Đây là nhục nhã của ông ta.
"Đồ không biết sống chết!"
Hắc Tôn Giả chặt đứt cái chân khác của Vương Kinh Hồng, nhưng Vương Kinh Hồng vẫn như cũ không rên một tiếng, trợn mắt nhìn.
Ông ta sợ mình phát ra chút âm thanh, sẽ kích thích đến Vương Bác Thần.
Ông ta biết rõ, nếu như Vương Bác Thần hoàn toàn thức tỉnh, sẽ làm Hắc Tôn Giả đắc thủ, chỉ sẽ càng tăng nhanh ngày chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676352/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.