Chàng trai trẻ cau này nói: "Bà già, bà có biết chiến tranh tàn khốc đến mức nào không? Hơn nữa chiến tranh ở bản đảo năm đó, nói trắng ra chúng ta chính là quân xâm lược, nước A mới là bên chính nghĩa. Hơn nữa, trang bị lúc đó không phải người nước A rủ lòng từ bi, mấy người năm đó có thể làm được gì? Canh Tung tôi không phản đối mấy người não tàn thích xem loại phim này như các bà, nhưng đây là chủ nghĩa hư vô của lịch sử, có hiểu không?"
Lời này lập tức khiến cho rất nhiều người bất mãn.
Không ngờ còn có loại người như thế này.
Canh Tung cảm thấy vô cùng ưu việt, cười khẩy nói: "Tôi nói cho mấy người biết, loại phim này cũng chỉ có loại não tàn như mấy người thích xem thôi, không làm gì thì đọc nhiều sách vào, sẽ rất hữu ích với mấy người đó"
Trần Ngọc tức giận nói: "Cậu nói cái gì, cậu sao có thể mất nhân tính như vậy, nếu không phải mấy người năm đó dùng tính mạng để đổi lấy hòa bình ngày hôm nay, cậu có cơ hội đứng ở đây khoa chân múa tay không? Không cảm ơn thì thôi đi, cậu còn nói mấy lời châm chọc như thế này, cậu có còn lương tâm không?"
Canh Tung cười khẩy nói: "Lẽ nào tôi cầu xin bọn họ bảo vệ tôi? Tôi cần bọn họ bảo vệ sao?"
Vương Bác Thần sa sầm mặt mày noi: "Nói xong chưa?"
Rất nhiều chiến hữu của anh vì bảo vệ đất nước này mà mất mạng.
Nhưng loại người như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676330/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.