Chương trước
Chương sau
Chàng trai trẻ cau này nói: "Bà già, bà có biết chiến tranh tàn khốc đến mức nào không? Hơn nữa chiến tranh ở bản đảo năm đó, nói trắng ra chúng ta chính là quân xâm lược, nước A mới là bên chính nghĩa. Hơn nữa, trang bị lúc đó không phải người nước A rủ lòng từ bi, mấy người năm đó có thể làm được gì? Canh Tung tôi không phản đối mấy người não tàn thích xem loại phim này như các bà, nhưng đây là chủ nghĩa hư vô của lịch sử, có hiểu không?" 

Lời này lập tức khiến cho rất nhiều người bất mãn. 

Không ngờ còn có loại người như thế này. 

Canh Tung cảm thấy vô cùng ưu việt, cười khẩy nói: "Tôi nói cho mấy người biết, loại phim này cũng chỉ có loại não tàn như mấy người thích xem thôi, không làm gì thì đọc nhiều sách vào, sẽ rất hữu ích với mấy người đó" 

Trần Ngọc tức giận nói: "Cậu nói cái gì, cậu sao có thể mất nhân tính như vậy, nếu không phải mấy người năm đó dùng tính mạng để đổi lấy hòa bình ngày hôm nay, cậu có cơ hội đứng ở đây khoa chân múa tay không? Không cảm ơn thì thôi đi, cậu còn nói mấy lời châm chọc như thế này, cậu có còn lương tâm không?" 

Canh Tung cười khẩy nói: "Lẽ nào tôi cầu xin bọn họ bảo vệ tôi? Tôi cần bọn họ bảo vệ sao?" 

Vương Bác Thần sa sầm mặt mày noi: "Nói xong chưa?" 

Rất nhiều chiến hữu của anh vì bảo vệ đất nước này mà mất mạng. 

Nhưng loại người như thế này ở trong nước cũng có rất nhiều, ai ai cũng cảm thấy trăng ở nước ngoài tròn hơn ở trong nước. 

Ví dụ Allen mà anh gặp lúc trước chính là loại người này. 

Những người sùng bái nước ngoài còn thấy mình cao hơn những người khác, tùy tiện bình phẩm người khác để thể hiện sự ưu việt của bản thân. 

Làm chó cũng phải làm cho ra cảm giác ưu việt. 

Đúng là bò lâu rồi nên không muốn đứng dậy nữa. 

Nếu như người mà anh và những chiến hữu kia của anh bảo vệ là đám người như thế này, chi bằng giết chết đám rác rưởi này. 

Đúng là không đáng giá. 

Canh Tung có lý chẳng sợ, nói: "Làm sao, anh còn muốn đánh tôi. Quay loại phim này còn không cho phép người khác nói?" 

Chát. 

Vương Bác Thần tát vào mặt anh ta một cái. 

"Mẹ, đối phó với loại rác rưởi như thế này không cần tranh luận, trực tiếp đánh anh ta là được rồi" 

Canh Tung che khuôn mặt đang tê rát, tức giận nói: "Anh, anh dám đánh tôi?" 

Nhưng trả lời anh ta chỉ là một cái tát. 

Vương Bác Thần thờ ơ nói: "Anh bị thiếu đánh." 

"Đánh rất tốt, loại người này nên đánh, hận nước còn hận ra cảm giác ưu việt. Các người hận nước ngày ngày tuyên truyền nước R cái này không tốt, cái kia không tốt, lẽ nào mấy người yêu nước chúng tôi sai sao?" 

"Đúng vậy, mấy năm nay đã bị loại người này phá hỏng nếp sống, chỉ cần xuất hiện một người nói mình yêu nước sẽ bị người khác gán lên người cái mác thuộc Đảng yêu nước, đúng là không biết mấy người này có thái độ gì." 

"Chúng tôi yêu nước thì phải nói ra, cậu có thể làm gì?" 

Canh Tung bị một đám người nói đến mức mặt đỏ tía tai, bị tát hai cái, cả khuôn mặt đều tê và rát, hai tay che mặt, hung dữ nói: "Được, anh giỏi lắm, anh dám đánh tôi, chuyện này chưa xong đâu. Tôi có mấy triệu người hâm mộ, tôi phải bóc phốt anh, anh cứ đợi đấy cho tôi." 

Nói xong, rút điện thoại ra, chuẩn bị quay video. 

Vương Bác Thần đạp anh ta ngã xuống đất, nói: "Đánh anh đấy thì sao, anh có thể làm gì? Trách nhiệm của tôi chính là dọn sạch đám rác rưởi như các anh" Bên cạnh có người hoan hô: "Làm hay lắm, nên làm như vậy." 

Canh Tung từ trên mặt đất bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người cứ đợi đó"

Vương Bác Thần liếc mắt nhìn, Canh Tung sợ chạy té khói. 

"Ngại quá, đã làm phiền mọi người xem phim rồi, tiếp tục xem phim đi, không cần bị loại người rác rưởi như thế này ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người." 

Vương Bác Thần nói với mọi người xung quanh. 

"Chàng trai, cậu làm không sai, chúng tôi ủng hộ cậu." 

"Loại người này nên tát thật mạnh. 

Một trận náo loạn nhỏ, xem như đã kết thúc. 

Đợi đến khi xem xong phim, Trần Ngọc nhẹ nhàng nói: "Bác Thần, sau này con phải chú ý một chút, với thân phận của con, ra tay đánh loại người này đúng là đang sỉ nhục con. Hơn nữa những người này giỏi nhất là đổi trắng thành đen, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của con, lúc nãy con không nên ra tay, nên để mẹ ra tay, xem mẹ không cào mặt cậu ta ra. Mẹ ra tay không cần phải lo lắng những điều này, lúc nãy mẹ chuẩn bị sẵn sàng cào mặt cậu ta ra rồi, mẹ không sợ những người này đâu."  




 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.