Sau khi xuống máy bay, một số người vội vàng rời đi vì sợ gặp rắc rối.
Đây cũng là bản chất con người, rất dễ hiểu.
Vẫn còn một số người không rời đi, mặc dù họ không giúp được gì nhiều, nhưng người đông thế mạnh, bên kia cũng không dám làm gì.
Ông lão lo lắng nói: "Chàng trai trẻ, mặc dù tôi không biết rõ cậu làm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được tinh thần của người lính nước R từ trên người cậu. Chúng ta không gây rắc rối, nhưng cũng không sợ rắc rối. Nhưng suy cho cùng bây giờ chúng ta đang ở trong lãnh thổ của người khác. Luật vua thua lệ làng, chúng ta hãy đến đại sứ quán trước."
Vương Bác Thần cười nói: "Ông ơi, với cả mọi người đừng lo lắng, mọi người định làm gì thì đi đi, một gia tộc vô danh thôi, cháu còn chẳng thèm để vào mắt."
Kiều Thanh Phong vui vẻ nói: "Yên tâm đi, mọi người đi làm việc của mình đi, ở lại cũng không giúp được gì nhiều. Cho dù ở nước A, cũng không ai có thể làm gì tiên sinh nhà ta đâu."
Nhưng vào lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Một thanh niên da trắng mang theo mười mấy vệ sĩ đi tới, Allen đi theo bên cạnh thanh niên da trắng.
Allen chỉ vào Vương Bác Thần, chàng trai da trắng trẻ tuổi kia cụp mắt xuống, mắt hung tợn nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, bước tới.
Các vệ sĩ phía sau anh ta, đủ loại cả, tất cả họ đều cao to lực lưỡng, mặc đồ vest
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676291/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.