Chương trước
Chương sau
 

Trong nháy mắt, đại chiến bắt đầu! 

Quyền ấn chưởng ấn tung bay, bóng người lấp lóe, đánh thành một đoàn. 

Phía Dư Dương, mười một vị Siêu Phàm Giả đồng thời ra tay, nhưng là khí thế rõ ràng không được như phía Vương Bác Thần. 

Cứ việc Phía bên Vương Bác Thần chỉ có năm người, lại khí thế như hồng, mảy may không để bọn người Dư Dương trong mắt. 

Cổ Nhật Long và Mộc Sơn đều là cường giả lâu năm có tiếng, Dư Dương ở trước mặt hai người bọn họ, còn không lọt nổi mắt xanh của bọn họ. 

Quách Đỉnh lấy một địch hai, khiến người ngoài ý muốn là, thực lực lão già này thế mà không yếu, đối mặt hai vị Siêu Phàm Giả, không hề rơi xuống hạ phong một chút nào. 

Đấu pháp hung tàn dị thường, hai tên Siêu Phàm Giả đối diện kia, bị ông ta đè lên đánh. 

Mà lúc này, Vương Bác Thần lại chỉ nhìn chằm chằm một người Dư Dương, vừa rồi anh chỉ muốn giết chết lão già này . 

Ở bên ngoài chỉ huy không ngừng, một bộ ăn chắc, tỏ vẻ gì chứ! 

"Lão già, vừa rồi làm ra vẻ rất vui đúng không? Cảm thấy ăn chắc tôi rồi đúng không?" 

Vương Bác Thần từng quyền đánh tới hướng Dư Dương, vừa rồi nếu không phải Khốn Long Trận chống đỡ một hồi, đã bị lão già này lôi kéo chết rồi. 

"Vương Bác Thần, đừng cho là tôi sợ cậu, bây giờ còn chưa tới cuối cùng, các cậu cũng không nhất định có thể thắng" 

Dư Dương cũng nổi giận, Vương Bác Thần một tên hậu bối, bây giờ đuổi theo đánh ông ta, nếu không phải kiêng kị những người Cổ Nhật Long kia đột nhiên ra tay với ông ta, làm sao đến nông nỗi bị Vương Bác Thần áp chế. 

"Thắng hay không thắng nói sau, ông đây giết chết ông trước!" 

Vương Bác Thần vỗ ra một chưởng, Dư Dương muốn tránh cũng không được, vững vàng đón đỡ lấy một chưởng này, lực lượng khổng lồ khiến ông ta giật mình trong lòng. 

Thân thể Vương Bác Thần sao có thể mạnh mẽ như vậy. 

Lực lượng sao lại lớn như thế? 

Nhưng mà chẳng kịp chờ ông ta suy nghĩ rõ ràng, Vương Bác Thần nhấc đầu gối đánh tới hướng ngực ông ta, đầu nhắm đầu của ông ta. 

Hoàn toàn chính là đấu pháp không muốn mạng. 

Dư Dương vội vàng ngăn trở, truyền âm nói: "Vương Bác Thần, tôi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, vốn không muốn ra tay với cậu. Cậu tôi không oán không cừu, sao không biến chiến tranh thành tơ lụa? Tin tưởng tôi, các cậu mặc dù có thể đánh, nhưng không dễ đối phó Thế gia hào tộc, huống chi phía sau Thế gia hào tộc còn có Cổ Tộc Ẩn Thế. Chúng ta liên thủ, mới có thể có cơ hội thắng." 

Trên mặt Vương Bác Thần tất cả đều là vết máu, cười lên ha hả, quát lớn: "Lão già, truyền âm cầu xin tha thứ với tôi? Ông đây là bắt đầu bán đồng đội sao? Được đấy, chỉ cần ông giúp tôi giết chết một Siêu Phàm Giả bên ông, tôi liền tin tưởng ông." 

Dư Dương kinh ngạc, sắc mặt biến đổi. 

Ông ta không nghĩ tới, Vương Bác Thần thế mà lại công khai chuyện này. 

Ông ta cho là dựa vào thực lực của mình, chỉ cần mình nguyện ý đầu nhập vào, Vương Bác Thần tất nhiên sẽ tiếp nhận. 

Thật không nghĩ đến, Vương Bác Thần sẽ công bố ra. 

Cử như vậy, ông ta liền thành mục tiêu công kích! 

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta đang khích bác ly gián. 

Dư Dương gấp, thề thốt phủ nhận. 

Nếu không liền xem như bọn người Vương Bác Thần không giết chết ông ta, người phía ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. 

"Lão già, ngay cả chút quyết đoán đều không có, còn muốn để cho tôi tin tưởng ông?" 

Động tác Vương Bác Thần cực nhanh, nhìn như chiêu thức phổ thông, vào trong tay anh lại là sát chiêu. 

Tâm thần Dư Dương vừa loạn, lập tức bị Vương Bác Thần chế trụ, không ngừng lùi lại. 

"Các ngươi còn muốn giãy dụa sao? Đầu chó già Dư Dương này đã sợ chết, muốn đầu hàng. Vừa rồi truyền âm cho tôi, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, những tên ngu xuẩn các ông, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền!" 

Vương Bác Thần vốn là muốn tan rã đấu chỉ của đối phương, chèn ép tinh thần của đối phương. 

Không nghĩ tới Dư Dương thế mà ra một chiêu này. 

Mặc dù không có khả năng có người tin tưởng, nhưng cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ lưu ý. 

Lỡ như lời Vương Bác Thần nói là thật thì sao? 

Đúng lúc này, Cổ Nhật Long thản nhiên nói: "Dư Dương, Vương Bác Thần không muốn buông tha ông, cho nên ông truyền âm đến chỗ tôi rồi? Năm đó tôi đã biết ông không phải đồ tốt lành gì, là một tên nhát gan, nhiều năm trôi qua như vậy, quả nhiên vẫn là tên nhát gan." 

Cổ Nhật Long vừa nói ra lời này, những người còn lại nổi giận, có người vừa phòng thủ, vừa quát lớn: "Dư Dương, mẹ nó ông muốn bán đứng chúng tôi? Vừa rồi tôi liền phát giác được có sóng truyền âm!" 

Vương Bác Thần một quyền đánh tới đầu Dư Dương, mỉa mai mà nói: "Ngu xuẩn, bây giờ mới phát hiện sao? Dư Dương đã bán đứng các ngươi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.