Lạch cạch lạch cạch.
Toàn bộ đạn đều rơi trên mặt đất.
Tào Lập vẻ mặt thoáng chốc trắng bệch, hoảng sợ nhìn một màn này, bị dọa quên cả bóp cò.
Sao có thể
Trên thế giới làm sao lại tồn tại người có thể ngăn cản đạn lạc?
Chẳng lẽ, những truyền thuyết nghe nói trước kia đều là thật?
Thật sự là có những người như vậy tồn tại sao?
Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có người tu tiên sao?
Tào Lập không khỏi nhớ tới những chuyện trước kia nghe được kia, ông ta vẫn cho rằng là chỉ là truyền miệng, cũng chưa từng coi là thật.
Bây giờ tận mắt thấy, mới biết được đây hết thảy đều là thật!
"Anh thật là Thần Chủ sao? Đừng giết tôi, tôi có thể phối hợp anh, tôi nguyện ý nói hết cho anh biết, đừng giết tôi, tôi nguyện ý lấy công chuộc tội."
Tào Lập nhớ tới những lời trước kia nghe được, Thần Chủ nước R, một kiếm lướt ngang, khiến hạm đội Hàng không mẫu hạm nước A kinh hãi thối lui!
Trước kia ông ta khịt mũi coi thường đối với những lời này, cho rằng đều là nói quá, một người có mạnh đến đâu, cũng không thể nào là đối thủ của cả một hạm đội Hàng không mẫu hạm.
Nhưng là bây giờ, ông ta đã có chút tin tưởng.
Một chất lỏng màu vàng chảy dọc chân ông ta.
Dọa hai chân ông ta nhũn ra, quỳ trên mặt đất.
"Lấy công chuộc tội? Thứ rác rưởi, ông xứng ư!"
Vương Bác Thần từng bước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676254/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.