“Lâm Đạo Tử ta chết ở đây.”
7 chữ này lại khiến Vương Bác Thần cực kỳ sửng sốt, cả người lạnh toát.
Lâm Đạo Tử là tên của Lâm lão đầu.
Khi Lâm lão đầu chết anh ở bên cạnh, Lâm lão đầu còn là tự tay anh chôn cất.
Nơi này là Phật Quốc, sao có thể xuất hiện ở đây?
“Lẽ nào là cùng tên?”
Vương Bác Thần ổn định tâm thần, Lâm lão đầu là do anh tự tay chôn, không thể xuất hiện ở đây.
Trừ phi lúc đó Lâm lão đầu không chết, bản thân lại chạy tới đây chết một lần.
Nhưng chuyện này căn bản không thể.
Vương Bác Thần phán đoán một chút, thời gian tử vong của bộ xương khô này ít nhất hơn 20 năm, không thể là Lâm lão đầu, có lẽ chỉ là tên giống nhau.
Sau khi xác định không phải, Vương Bác Thần thở phào, nếu không cũng quá dọa người rồi.
Trong lòng của bộ xương có một cái hộp gỗ nhỏ, Vương Bác Thần lấy ra.
Sau khi mở ra, bên trong là một bức thư, nhưng chữ bên trên lại khiến Vương Bác Thần chết lặng.
Chỉ thấy bên trên viết: “Vương Bác Thần, đồ đệ ngoan của ta, ông lão ta lần này thật sự sắp chết rồi, bộ xương trước mặt con là ta. Ừ, tuy bây giờ ta vẫn chưa gặp được con, vẫn chưa thu nhận con là đồ đệ, nhưng ta biết 20 năm sau con chắc chắn sẽ đến đây.”
“Sao hả? Thuật bói toán của ta có giỏi không? Không cần nghi ngờ, ta là sư phụ Lâm Đạo Tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676223/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.