Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Vương Bác Thần tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.

Anh không ngờ, Thanh Hà mà anh yêu lại nghĩ anh như vậy.

Anh càng không ngờ, ở trong mắt của Thanh Hà, anh là một người như thế.

“Chị Thanh Hà...”

Lam Tầm kéo cánh tay của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà lại không quan tâm: “Kéo chị làm gì? Lẽ nào chị nói sai sao?”

Trần Tiểu Băng mặt mày lo lắng, không biết phải khuyên Triệu Thanh Hà như nào.

“Anh ở trong mắt em là tiểu nhân ích kỷ tư lợi sao?”

Vương Bác Thần vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy lồng ngực lún xuống, trái tim giống như vặn lại.

Lời của Triệu Thanh Hà giống như từng nhát dao sắc nhọn đâm vào trong tim của Vương Bác Thần.

“Sao hả, tôi nói sai ư? Vương Bác Thần, anh cũng không nghĩ xem lúc đầu anh là thứ gì, là tôi cứu anh. Vì anh, tôi chịu bao nhiêu sỉ nhục? Tôi gánh chịu bao nhiêu ấm ức? Mà anh thì sao? Anh lại làm cái gì? Anh mở mồm là nói muốn bù đắp cho tôi, nhưng lần đó không phải là tôi bị sỉ nhục hay sao?”

Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vương Bác Thần, anh bày ra dáng vẻ đáng thương cho ai xem? Anh cho rằng khiến sự nghiệp của tôi có khởi sắc, chính là bù đắp cho tôi ư? Tôi phải tha thứ cho anh hay sao? Dựa vào đâu chứ Vương Bác Thần, tôi dựa vào đâu phải tha thứ cho anh! Anh là cái thá gì mà tôi phải tha thứ cho anh. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết đó của anh, tôi nhìn mà kinh tởm muốn nôn.”

“Vương Bác Thần, tôi chẳng qua chỉ đang lợi dụng anh để lấy được thứ nên thuộc về tôi, nếu không anh cho rằng tôi giả bộ tha thứ cho anh là vì cái gì? Anh yêu ai ở bên ai, tôi hoàn toàn không quan tâm.”

Lời của Triệu Thanh Hà không chỉ khiến trái tim Vương Bác Thần như dao cắt, còn doạ Lam Tầm giật mình.

Triệu Thanh Hà nói xong, không thèm quay đầu mà rời đi, Lam Tầm vội vàng đi theo.

Trần Tiểu Băng không biết phải nói gì, vội vàng nói: “Anh Vương, anh, anh không sao chứ?”

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Vương Bác Thần lắc đầu, vẻ mặt xám xịt, mặt như tro tàn.

Phụt.

Đột nhiên Vương Bác Thần phun ra một ngụm máu, ôm lấy ngực.

Trái tim của anh rất đau.

“Anh Vương.”

Trần Tiểu Băng vội vàng đỡ lấy Vương Bác Thần, vẻ mặt rất lo lắng.

Những lời vừa rồi của Triệu Thanh Hà quả thật rất quá đáng, rất tổn thương người khác.

Cô ta nhìn ra, Vương Bác Thần thật sự yêu Triệu Thanh Hà.

Bị người mình yêu tổn thương như vậy, lại có mấy ai có thể chịu đựng nổi?

“Cô đi đi, tôi không sao.”

Vương Bác Thần đẩy tay của cô ta ra, vẻ mặt rất chua xót.

Dạ Anh Thư nhìn mà cũng sửng sốt trong lòng, cô ta vốn còn muốn cố ý kích thích Triệu Thanh Hà nữa, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.

Thậm chí khiến trong lòng cô ta có một chút lo lắng.

Ngộ nhỡ sau này Vương Bác Thần biết kẻ đứng sau tất cả chuyện ngày hôm nay là cô ta, vậy Vương Bác Thần liệu có còn thực hiện hôn ước nữa không?

“Bạn học cũ, xin lỗi nha, tôi thật sự không ngờ lại gây ra khó khắn lớn như vậy cho cậu.”

Dạ Anh Thư vẻ mặt áy náy nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng, đây là hiệu quả mà cô ta muốn.

Chuyện này chỉ cần cô ta không nói, không ai biết bữa tiệc ngày hôm nay là một cái bẫy.

“Bây giờ anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, cô vẫn là đi đi.”

Dạ Anh Thư thuận thế đỡ lấy Vương Bác Thần.

Trần Tiểu Băng mặt mày ngại ngùng, đáy mắt hiện ra một chút chán nản, chỉ đành rời đi trước.

Phụt.

Trong lòng Vương Bác Thần nhói đau, lại a một tiếng, phun ra một ngụm máu.

“Cậu thật sự không sao chứ? Sao lại nôn ra máu rồi? Đường đường là thần chủ Vương, sẽ không yếu vậy chứ?”

Dạ Anh Thư rất kinh ngạc.

Đây là tâm huyết!

Khi một người yêu đủ sâu, thật sự có thể cảm nhận nỗi đau.

Đó là một loại đau đớn khó nói thành lời, lồng ngực lún xuống giống như không thở được, tim giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên.

Vương Bác Thần đẩy Dạ Anh Thư ra, lạnh lùng nói: “Bây giờ cô hài lòng rồi đúng không? Dạ Anh Thư, cô thật sự đủ tàn độc! Cô tốt nhất cầu nguyện nhà họ Dạ các cô không tham gia vào chuyện của mẹ tôi, nếu không tôi sẽ không nương tay.”

Trái tim của Dạ Anh Thư chợt run rẩy, thầm nghĩ mình có phải làm hơi quá không, có phải hơi hóa khéo thành vụng không.

Đúng như bà Ngô nói, cô ta quá tùy tính rồi không?

Nhưng Vương Bác Thần là chồng chưa cưới của cô ta, từ rất lâu trước kia đã có hôn ước.

Vương Bác Thần vốn là chồng chưa cưới của cô ta, Triệu Thanh Hà mới là kẻ thứ ba!

Dạ Anh Thư không ngừng nói với chính mình, người sai là Triệu Thanh Hà, không phải cô ta.

Nhìn Vương Bác Thần cô độc một mình, bóng lưng tiêu điều mà đơn độc rời đi, Dạ Anh Thư bỗng sinh ra một chút đau lòng.

Người đàn ông này thật cô độc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.