Sắc mặt Vương Bác Thần tái nhợt, một câu cũng không nói ra được.
Anh không ngờ, Thanh Hà mà anh yêu lại nghĩ anh như vậy.
Anh càng không ngờ, ở trong mắt của Thanh Hà, anh là một người như thế.
“Chị Thanh Hà...”
Lam Tầm kéo cánh tay của Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà lại không quan tâm: “Kéo chị làm gì? Lẽ nào chị nói sai sao?”
Trần Tiểu Băng mặt mày lo lắng, không biết phải khuyên Triệu Thanh Hà như nào.
“Anh ở trong mắt em là tiểu nhân ích kỷ tư lợi sao?”
Vương Bác Thần vô cùng đau lòng, chỉ cảm thấy lồng ngực lún xuống, trái tim giống như vặn lại.
Lời của Triệu Thanh Hà giống như từng nhát dao sắc nhọn đâm vào trong tim của Vương Bác Thần.
“Sao hả, tôi nói sai ư? Vương Bác Thần, anh cũng không nghĩ xem lúc đầu anh là thứ gì, là tôi cứu anh. Vì anh, tôi chịu bao nhiêu sỉ nhục? Tôi gánh chịu bao nhiêu ấm ức? Mà anh thì sao? Anh lại làm cái gì? Anh mở mồm là nói muốn bù đắp cho tôi, nhưng lần đó không phải là tôi bị sỉ nhục hay sao?”
Triệu Thanh Hà mỉa mai nói: “Vương Bác Thần, anh bày ra dáng vẻ đáng thương cho ai xem? Anh cho rằng khiến sự nghiệp của tôi có khởi sắc, chính là bù đắp cho tôi ư? Tôi phải tha thứ cho anh hay sao? Dựa vào đâu chứ Vương Bác Thần, tôi dựa vào đâu phải tha thứ cho anh! Anh là cái thá gì mà tôi phải tha thứ cho anh. Nhìn dáng vẻ nửa sống nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676216/chuong-995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.