Chương trước
Chương sau
Sắc mặt của Bao Chức khá kỳ lạ, anh ta cứ cảm thấy hai ngày nay Cổ Linh Linh có chút không đúng lắm, bây giờ coi như hiểu rồi, thì ra ả đàn ông này là thích anh Thần.

Hiếm lạ nha, ả đàn ông vậy mà cũng có người đàn ông mình thích.

Lần này coi như là bị anh ta túm được thóp rồi.

Bao Chức cảm thấy mình đã phát hiện bí mật của Cổ Linh Linh, cười một cách thần bí.

Cổ Linh Linh quẫn bách một trận, vội vàng cười trừ nói: “Anh Vương, vậy chúng ta tới nhà họ Lâm thoái hôn, anh không biết Lâm Chiến đáng ghét thế nào đâu, còn đáng ghét hơn Bao Chức, chính là một cậu chủ lăng nhăng, cả ngày chỉ biết rượu chè gái gú.”

So với Lâm Chiến, Cổ Linh Linh càng cảm thấy Vương Bác Thần tràn ngập khí chất đàn ông, thực lực mạnh không nói, quan trọng còn đẹp trai.

Nếu cả ngày nhìn gương mặt đẹp trai này của Vương Bác Thần, Cổ Linh Linh cảm thấy cô ta cho dù cãi nhau với Vương Bác Thần cũng không tức giận nổi.

Nhìn gương mặt đẹp trai này, cô ta cảm thấy mình ngủ cũng sẽ cười tới tỉnh.

Xong rồi xong rồi, Vương Bác Thần sao lại đẹp trai vậy chứ?

Trái tim nhỏ cũng bắt đầu đập thình thịch, mặt của cô ta nóng quá.

“Cô không sao chứ?”

Bao Chức mặt mày kỳ lạ vỗ nhẹ vào Cổ Linh Linh đang đỏ bừng mặt.

Ả đàn ông mê trai gì chứ, nhìn anh Thần cũng bắt đầu chảy nước miếng rồi, đừng thể hiện rõ ràng như vậy có được không?

“Á?”

Cổ Linh Linh bị dọa giật mình, hằn học lườm nguýt Bao Chức.

“Đi thôi.”

Vương Bác Thần hờ hững nói.

Ninh Danh thở dài, cô bé Linh Linh này đã hoàn toàn động tình rồi, nhìn dáng vẻ, không đợi thiên chủ nói gì, cô bé này đã tự mình công lược mình rồi.

Cô bé này cái gì cũng tốt, chỉ là thích nghĩ linh tinh.

Ninh Danh truyền âm cho Vương Bác Thần, nói: “Thiên chủ, chuyến đi tới nhà họ Lâm lần này không dễ dàng như vậy, có cần thuộc hạ thống báo cho bên phía Thiên Tuyệt không?”

Vương Bác Thần đáp lại: “Không cần.”

Anh cũng muốn mượn lần thoái hôn này để thăm dò thực hư của nhà họ Lâm, xem thử nội tình của nhà họ Lâm.

Nếu nhà họ Lâm nóng lòng muốn thể hiện nội tình như vậy, vậy nhà họ Lâm cũng không đáng nhắc tới.

Bây giờ Vương Bác Thần muốn thử xem những người đó có nhẫn nại cỡ nào đối với anh

Nếu anh đã là vật thí nghiệm của bọn họ, vậy anh đi tới bước này, những người đó tất nhiên cũng sẽ không để anh chết dễ dàng.

Nếu mục đích của những người này là muốn biết hai loại thần huyết sau khi thức tỉnh hết thì sẽ có hiệu quả như nào, hiện nay chắc chắn sẽ không giết anh.

Nếu thật sự là như vậy, vậy anh chỉ cần tìm được điểm mấu chốt của bọn họ thì không cần kiêng kỵ nữa.

Vương Bác Thần cười lạnh lùng.

Các người muốn dùng tôi làm vật thí nghiệm, vậy tôi bắt các người mất cả chì lẫn chài!

Trong lúc nói chuyện, đã đến bên ngoài trang viên nhà họ Lâm.

“Anh Vương, phong thủy của nhà họ Lâm chắc chắn cũng rất không tồi, mộ phần của nhà họ Lâm có phải cũng có long mạch không? Hay là chúng ta đào phần mộ của nhà họ Lâm trước?”

Cổ Linh Linh phấn khích nói.

Ninh Danh có hơi cạn lời, cô bé này sao cứ thích đào mộ thế?

Bao Chức giơ một ngón tay cái: “Được nha lão Cổ, cô vậy mà cũng bắt đầu dùng não.”


Người hầu của nhà họ Lâm kiêng kỵ liếc nhìn đám người Vương Bác Thần, có người lập tức đi thông báo cho Lâm Chấn.

Cổ Linh Linh đạp ngã Bao Chức, tức tối nói: “Anh nói ai là nhà xí?”

Bao Chức: “...”

Sao lại quên mất cô ả này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.