Chương trước
Chương sau
Nhìn nụ cười của Vương Bác Thần, Cổ Hách luôn cảm thấy quái dị, cứ cảm thấy Vương Bác Thần có cái gì đó không hay lắm.

Ông ta rất ghét loại cười này của Vương Bác Thần, bởi vì lúc ông ta cười như vậy, chính là lúc muốn lừa gạt đối phương.

Nhưng ông ta lại nghĩ được vì sao Vương Bác Thần lại lừa gạt mình, tóm lại chính là cái loại cười này không có ý tốt.

“Ông Cổ, ông nói đối phó với sáu đại thế gia còn lại, nên ra tay từ nhà nào?”

Vương Bác Thần cười híp mắt hỏi.

Cả người Cổ Hách có chút sợ hãi, nụ cười này của anh quá quen thuộc, vì đối phó cha con Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ta lợi dụng loại cười này lừa gạt bọn họ mấy chục năm, cũng là dùng loại cười này để bọn họ buông lỏng cảnh giác với mình, thế nên cuối cùng bị giết.

Bây giờ nụ cười này của Vương Bác Thần, làm cho trong lòng ông ta có chút trống rỗng.

“Khụ khụ, Ngài Vương…”

Vương Bác Thần ngắt lời nói: “Gọi tên tôi là được, sau này hai ta chính là anh em kết nghĩa.”

Cố Hách càng cảm thấy Vương Bác Thần đang có ý xấu gì đó: “Cái đó, sáu đại thế gia, nhà họ Lâm mạnh nhất, xem như là đứng đầu, nếu như có thể loại trừ nhà họ Lâm trước, năm nhà còn lại đương nhiên sẽ bị chấn nhiếp.

“Nhà họ Tần và nhà họ Lâm quan hệ thông gia, hai bên kết minh hơn trăm năm, luôn cùng tiến cùng lùi, cho nên cùng lúc đối phó với nhà họ Lâm, cũng phải cẩn thận nhà họ Tần.

“Nhà họ Châu là cỏ đầu tường, không có chủ kiến của mình, luôn đi theo nhà họ Tần, chỉ cần dọa sợ, có thể kéo về. Nhà họ Tôn và nhà họ Tần có thù oán, mặc dù bây giờ liên minh, nhưng thù hận vẫn ở đó, chỉ cần lợi dụng tốt là có thể tách ra.

“Nhà họ Tưởng vẫn muốn thay thế nhà họ Tần, chỉ là nhà họ Tưởng quá ích kỷ, lợi ích của mình không để người khác đụng đến, bởi vậy vẫn luôn bị nhà họ Tần đè xuống. Nhà họ Ngụy và nhà họ Tưởng có thù oán, nhưng thực lực nhà họ Ngụy không bằng nhà họ Tưởng, cho nên chỉ có thể dựa vào nhà họ Tần đến dọa nạt nhà họ Tưởng.

“Nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Tương, đều có cường giả cấp bậc như ông cụ, tôi đoán sẽ không ít hơn hai người. Ba nhà họ Châu, Tôn, Ngụy thì khó nói, nếu như tồn tại, khả năng lớn chỉ có một người.

“Mẫu thuẫn giữa các thế gia kỳ thật đã tồn tại từ lâu rồi, chỉ là giữa các thế gia có ước định, những mâu thuẫn này chỉ giới hạn trong thế gia, hơn nữa quyết không thể nói với người ngoài, cũng là vì đảm bảo lợi ích của bảy đại thế gia.”

Vương Bác Thần trầm tư một lúc, cười nói: “Thì ra là vậy, tôi đã nói sao bảy đại thế gia luôn giữ vững liên minh, chỉ cần có khe hở, có thể tan rã từ bên trong.”

Cổ Hách cười khổ nói: “Bảy đại thế gia mặc dù có mâu thuẫn, chỉ khi nào có áp lực từ bên ngoài, sẽ lập tức liên thủ ngay. Tôi nghĩ quốc chủ bên kia đã sớm phát hiện mâu thuẫn giữa bảy đại thế gia, sở dĩ không ra tay, cũng là vì bảy đại thế gia có thể nhanh chóng liên hợp lại, nhất trí đối ngoại.”

Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai Cổ Hách, khà khà cười nói: “Ông Cổ, tôi đây không phải còn có ông sao, hai ta là anh em kết nghĩa mà, ông nội nuôi cũng nói rồi, để ông giúp tôi giải quyết phiền phức này, nếu không ông ấy sẽ không nhận đứa cháu này."

Cố Hách biết tên nhóc này cười rộ lên là không có chuyện gì tốt, bây giờ ông ta cũng không có cách nào đến hỏi ông cụ xem có thật hay không, Vương Bác Thần sẽ không cho ông ta cơ hội này.

“Tôi chỉ có thể nói hết sức, có thể thành công hay không tôi không đảm bảo.”

Cổ Hách bất đắc dĩ nói, là ông ta biết lên phải thuyền giặc, nhưng này trách ai được chứ, không mượn sức Vương Bác Thần, ông ta sẽ không cách nào đoạt quyền, mượn rồi thì không vứt đi được.

May mắn ông ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

“Vậy chúng ta vỗ tay thề.”

Vương Bác Thần bước lên một bước nói, không cho Cổ Hách cơ hội đổi ý nào, anh chính là muốn kéo nhà họ Cổ lên chiếc thuyền này của mình, anh cũng không tin thời điểm mấu chốt, ông già Cổ Nhật Long kia lại ngồi nhìn mặc kệ.

Bạch bạch bạch.

Cổ Hà không thể tránh được vỗ tay thề với Vương Bác Thần, lúc này anh mới hài lòng nói: “Bây giờ chúng ta đi xử lý nghiệt long kia đi. Ừm, con gái của tôi tháng sau sắp sinh nhật rồi, ông làm bác, tôi phải mời ông. Nhưng ngàn vạn đừng chuẩn bị quà, vừa rồi ông cụ đưa cho tôi Khóa Trường Mệnh huyền cấp làm quà nói là quà gặp mặt, ài, thật là, con nít nào cần quà cáp gì chứ.”

Vẻ mặt Cổ Hách cứng ngắc nói: “Con nít sao có thể không thích quà chứ, quà gặp mặt vẫn là phải có, tôi làm bác, sao có thể đến tay không, cậu đừng để ý đến.”

“Ha ha, ông đã kiên trì như vậy thì tùy ông vậy, ai nha, đi thôi đi thôi, đi thu thập nghiệt long.”

Tâm tình Vương Bác Thần vô cùng sảng khoái.

Làm cháu nuôi, sao có thể làm không thế được?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.