Cổ Hách bất lực nói: "Con người ta đều có tính ích kỷ. Hầu hết mọi người trong gia tộc đều không có thiên phú tu luyện, họ thân làm trưởng bối, sao có thể cam tâm nhìn con cháu đánh mất vinh hoa phú quý? Những người một lòng vấn đạo chỉ là thiểu số thôi."
Nói xong, Cổ Hách lại nói: "Nếu tôi nói rằng ông nội của tôi chưa chết, ngay cả tôi cũng không biết, cậu có tin không?"
Vương Bác Thần cười nói: "Tin, tại sao lại không tin? Nếu như các ông biết ông ấy còn sống, nhà họ Cổ e là đã sớm hành động rồi, còn tàn ác hơn bây giờ."
Cổ Hách thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, chẳng được mấy người một lòng vấn đạo như ông tôi. Nhà họ Cổ theo năm tháng càng ngày càng chệch hướng, nhưng ông ấy chỉ thờ ơ nhìn, cho dù vừa rồi cậu giết Cổ Chí Tu và Cổ Hàn, ông ấy cũng không ra tay. Ngay cả tôi cũng không biết ông ấy đang nghĩ gì, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ giết cậu để báo thù."
"Đi gặp ông ấy thôi, ông ấy mới chính là người có trí tuệ thực sự."
Nói xong, Vương Bác Thần nắm lấy Cổ Hách, thân hình vụt một cái, thoáng chốc xuất hiện ở cấm địa trong ngọn núi phía sau nhà họ Cổ.
"Thần Chủ, hỏi một câu tế nhị, cậu hiện tại đã đạt tới cảnh giới gì? Võ Hoàng ngũ tinh đỉnh phong? Hay là đã vượt qua Võ Hoàng ngũ tinh?
Cổ Hách đứng vững và hít thở sâu.
Vừa rồi, Vương Bác Thần thực sự đang đi trên bầu trời!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676171/chuong-950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.