Chương trước
Chương sau
"Cục diện hôm nay cháu hiểu được mấy phần?”

Nhánh bên của nhà họ Trần, Trần Thắng hiện cũng đang dạy bảo cho cháu trai mình - Trần Điển, con trai ông ta mất sớm vì vậy tất cả hy vọng đều gửi gắm lên người cháu trai.

Mà Trần Điển cũng không làm ông ta thất vọng, nhỏ tuổi nhưng lão luyện, rất khôn ngoan.

"Ông nội, cháu hiểu được 60%."

Trần Điển tự nhủ: "Phía bên tam phòng thì không cần nói nhiều, bọn họ và phía Vương Bác Thần như nước với lửa, vì vậy hận không thể lập tức ra tay. Cháu đoán bọn họ đã ra tay rồi, nhưng thất bại rồi.”

“Ông cả có vẻ vô cùng thất vọng với nhà họ Trần, nhưng trên thực tế lại cực kỳ thông minh, lấy lùi làm tiến, một mặt để dễ ăn nói với Vương Bác Thần, mặt khác khiến chúng ta không có bất kỳ cái cớ nào để ra tay với đại phòng.”

"Phía bên nhị phòng, trông có vẻ từng bước bức ép nhưng khắp nơi đều có dự phòng, chuyện đắc tội với người khác đều để tam phòng làm hết, sau này cho dù Vương Bác Thần lật bàn cũng có chỗ để đàm phán. Lần đoạt quyền này, phải nói bên được lợi lớn nhất chính là nhị phòng.”

"Vương Bác Thần cũng không dễ động vào, đến hiện tại anh ta vẫn chưa ra tay, chứng tỏ là đang đợi thời cơ, với tính cách của Vương Bác Thần, không động thủ thì thôi, khi đã động thủ rồi thì uy thế như sấm chớp. Mà nơi dựa dẫm lấy lùi làm tiến của ông cả chính là Vương Bác Thần, chỉ là cháu không biết thực lực của Vương Bác Thần thế nào. Vì vậy chỉ có thể hiểu được 60%. "

Trần Thắng vui vẻ nói: "Có thể hiểu được 60% là đã rất ổn rồi, không có mấy người có thể nhìn thấu được những chuyện này. Tên ngu ngốc Trần Vinh kia bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay mà vẫn không biết, tự cho rằng đoạt được quyền, lên được chức rồi liền coi trời bằng vung, trên thực tế cậu ta lên chức chính là hại đại phòng. Về phần thực lực của Vương Bác Thần, haha, tin tức mà ông có được chính là cậu ta là thế thân Thần chủ.”

"Chẳng trách.”

Trần Điển hơi nhíu mày, hỏi: "Ông nội, vậy tiếp theo chúng ta vẫn cứ lấy tĩnh chế động sao?”

Trần Thắng cười nói: "Vậy cháu nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”

Trần Điển trầm giọng nói: “Nếu Vương Bác Thần đã là thế thân của Thần chủ rồi, vậy thì phía bên nhà họ Tống cho dù có nhà họ Cổ chống lưng cũng không dám làm quá đáng, đương nhiên, nếu phía bên nhà họ Tống không biết được thân phận của Vương Bác Thần thì lại khác. Có điều, Vương Bác Thần chắc chắn sẽ lợi dùng thân phận này để ra tay với nhà họ Tống, nói không chừng sẽ nhân cơ hội này tiêu diệt nhà họ Tống.”

"Khoảng thời gian cháu đến thành phố Hà Châu, cháu đã điều tra rõ rồi, đối với những người và gia tộc ra tay với Triệu Thanh Hà, hoặc là xin lỗi nhận sai bị công ty Hoa Nguyên gián tiếp thôn tính, hoặc là trực tiếp bị tiêu diệt, có thể thấy Vương Bác Thần tuyệt đối không phải là người thoả hiệp.”

"Tính cách của anh ta cường thế bá đạo, mà những hành động của nhà họ Tống cho thấy bọn họ không biết thân phận của Vương Bác Thần, vì vậy lần này rất có khả năng sẽ bị thiệt lớn, thậm chí có khả năng bị tiêu diệt, phải xem xem phía bên Thần chủ có ý gì.”

"Ý của cháu là nhánh bên chúng ta nếu đã có được lợi ích rồi, không bằng chuyển giao số cổ phần mà ông cả giao ra cho Triệu Thanh Hà. Bọn họ cũng biết, chi thứ chúng ta không có quyền lên tiếng gì, chỉ cần chúng ta giao thiệp tốt với Triệu Thanh Hà sẽ có thể có được thiện ý của Vương Bác Thần. "

Sau khi nghe Trần Điển phân tích, trong lòng Trần Thắng rất an tâm: "Không hổ là cháu trai ông, chuyện tiếp theo ông giao cho cháu làm cũng yên tâm rồi, cứ thẳng tay mà làm, đừng nhút nhát, ông ủng hộ tất cả quyết định của cháu.”

Dù sao Trần Điển cũng là một chàng trai trẻ, nghe thấy lời nói của ông nội, lập tức vui mừng trong lòng, anh ta sớm đã khao khát một cơ hội như vậy.

Cùng lúc đó, một tin tức đã được truyền tới nhà họ Trần.

Nói rằng Vương Bác Thần đã bị nhà họ Tống bắt đi, một số người của nhà họ Trần mừng vui khôn xiết, đặc biệt là người của tam phòng, người nhân cơ hội đánh ép đại phòng.

Lúc này Trần Vinh mới phát hiện ra rằng Vương Bác Thần đã bị bắt, sau khi ông già bị ép rời đi, ông ta không những không có được quyền lực và lợi ích nên có, ngược lại còn bị đánh ép.

Ông ta mới trở thành gia chủ có mấy ngày, mà ngày tháng bắt đầu khó sống rồi.

Trần Vinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Bằng Trình, cậu thật láo xược! Vậy mà cậu dám nói lời như vậy trước mặt tôi, tôi là bậc trên của cậu, hiện tại còn là gia chủ của nhà họ Trần đấy.”

Bốp!

Một tên vệ sĩ tát Trần Vinh một cái ngã xuống đất, một tay cướp lấy chiếc nhẫn ngọc đại diện cho quyền lực của gia chủ, dùng hai tay đưa cho Trần Bằng Trình.

Trần Bằng Trình đeo chiếc nhẫn ngọc lên ngón tay cái, cười khẩy với vẻ hung hăng ngạo mạn: “Đồ ngu, ông là cái thá gì chứ, ông chỉ là một con rối mà thôi, còn coi mình là gia chủ thật? Nhốt ông ta lại cho tôi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.