Trần Quốc Cường cười lạnh nói: "Anh hai, anh đã già rồi, rất nhiều thứ đều xem không hiểu. Lửa giận của nhà họ Tống, chỉ có thể giao Triệu Thanh Hà ra mới có thể bình ổn. Hơn nữa, cái này cần phải chịu trách nhiệm gì?"
“Câm miệng, đồ ngu!”
Trần Quốc Vinh nổi giận, nhìn về phía Trần Quốc Vĩ và Trần Thắng, hai lão hồ ly thật sự kia, nói: "Các người, có thể gánh nổi trách nhiệm này sao? Nếu là mấy người xác định, tương lai bởi vì chuyện này dẫn tới một ít phiền toái, mấy người có thể chịu trách nhiệm, vậy hôm nay mấy người ra tất cả quyết định này, tôi sẽ không can thiệp."
“Ha ha.”
Trần Thắng xấu hổ cười cười, nói: "Em chỉ là đại biểu chi thứ, chi thứ chúng em vẫn không có quyền lực gì, gia tộc làm quyết định gì em liền ủng hộ quyết định đó mà. Nếu gia tộc không muốn giao ra, muốn cùng nhà họ Tống cứng rắn đến cùng, em cũng ủng hộ."
Lão hồ ly này, tương đương với cái gì cũng không nói, chỉ muốn nắm chặt lợi ích, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm.
“Còn Quốc Vĩ thì sao?”
Trần Quốc Vinh làm gia chủ nhà họ Trần mấy chục năm, trên cơ bản nhà họ Trần là một tay ông ta phát triển lên, tuy rằng hiện tại lui xuống, nhưng uy nghiêm tích góp từng tí một mấy chục năm, vẫn khiến cho Trần Quốc Vĩ có chút mất tự nhiên.
"Anh, anh nói lời này, chúng ta chỉ là bàn luận thôi mà, sao có thể có trách nhiệm gì? Chẳng lẽ Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676131/chuong-910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.