Nói xong điện thoại, Tống Tử Lâm mệt lả cả người, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Nhà họ Tống đã bày linh đường xong, nhìn cả sân toàn là màu trắng phấp phới, không nhịn được nước mắt già nua giàn giụa, lòng đau như cắt.
Trong đại sảnh, đặt quan tài của Tống Nguyên Lễ, di ảnh trắng đen của con trai đặt sau quan tài...
Tống Tử Lâm bước từng bước qua, hai chân như đeo chì, mỗi bước đi như thể nặng cả ngàn cân.
Mới qua một đêm, đầu tóc ông ta vốn đen nhánh, nay đã thành hoa râm.
Thân hình trước kia cao ngất, lúc này cũng khom lại, trên mặt đầy nếp nhăn.
Trong một đêm, ông ta như già đi mấy chục tuổi, trên thực tế, ông ta còn chưa đến sáu mươi tuổi.
"Con của ba..."
Tống Tử Lâm gào lên một tiếng, ôm ngực, hai mắt nhìn chằm chằm di ảnh trắng đen của con trai không dời, càng đau lòng tuyệt vọng hơn.
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, Tống Tử Lâm tuyệt vọng hét lên: "Tôi đau quá!"
Nhìn cảnh tượng này, bước chân Tống Tử Lâm lảo đảo, đứng không vững, lập tức ngã xuống ngất xỉu.
"Gia chủ, gia chủ..."
Khiến người nhà luống cuống, lại gọi bác sĩ tới, vội vàng cứu chữa.
Nhà họ Tống giờ phút này, thật sự là vừa bận vừa loạn, không biết xử lý chuyện của chủ nhà hay là xử lý tang lễ của Tống Nguyên Lễ.
Ngày đầu tiên.
Ma Đô bình an không có chuyện gì.
Tin Tống Nguyên Lễ bị chém chết lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676111/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.