Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt.
Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật.
Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng.
Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ.
“Còn gì muốn nói nữa không?”
Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần.
Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng.
Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao?
Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói.
Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở.
"Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676106/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.