Chương trước
Chương sau
“Không sai, Trần võ tôn, hai tên này căn bản không để ông vào mắt, vừa rồi ông Kim báo tên ông, người ta hoàn toàn không xem ra gì, còn nói ông là cái thá gì.”

“Trần võ tôn, chúng tôi đều có thể làm chứng, hai người này quả thực hống hách cùng cực, căn bản không để ông vào mắt. Sau khi ông Kim báo tên ông, họ không chỉ buông lời sỉ nhục, còn ra tay tiếp tục bạt tai cậu Tống và ông Kim, đây là khinh miệt ông!”

Đám cậu ấm trong phòng bao, chả có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh vu oan hãm hại lại không tệ, vài ba câu đã chĩa tất cả mũi giáo về phía Trần Thạch.

Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, hai người này hôm nay đến đây chính là để khiêu khích Trần Thạch!

“Câm mồm, tôi làm thế nào, không tới lượt các người lắm mồm lắm miệng.”

Trần Thạch hừ lạnh một tiếng, chả có hảo cảm gì với đám cậu ấm do Tống Nguyên Lễ cầm đầu này.

Sở dĩ tối nay ông ta tới, chỉ là vì ông ta thiếu Kim Phi một nhân tình, phải trả.

“Kim Phi, ông muốn làm thế nào?”

Trần Thạch vẫn chưa nhận ra bóng lưng Vương Bác Thần, cười nhạt hỏi.

Nghe thấy lời này, Tống Nguyên Lễ nôn nóng, trong lòng thầm hận, không nghĩ tới Trần Thạch lại không đặt anh ta vào mắt, trực tiếp phớt lờ anh ta!

Mẹ nó!

Không phải chỉ là võ tôn rắm thối sao?

Đợi ông đây về tới nhà, xử lý cả đám các người!

Tống Nguyên Lễ vô pháp vô thiên đã quen, đến lúc này rồi, anh ta vẫn là nghĩ tới thể diện của mình, không hể ý thức tới nguy hiểm đã cận kề.

“Ông Kim, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai tên chó này, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ông thật dày.”

Tống Nguyên Lễ cắn răng nói, hận không thể lập tức giết chết Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.

Kim Phi nào không rõ suy nghĩ của anh ta, đây là muốn Trần Thạch giúp phế hai người này, sau đó giao cho anh ta xử lý.

Kim Phi cũng hận không thể khiến Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long sống không bằng chết, Nhạc Ẩn Long vừa rồi đã giết vệ sĩ thân cận ông ta dốc lòng bồi dưỡng, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, hung hăng cho ông ta một bạt tai, mối thù này, ông ta sao có thể không báo.

Hôm nay nếu không xử lý hai người này, sau này Kim Phi ông ta còn làm sao lăn lộn ở Ma Đô?

“Ông Trần, hai người này đã dùng võ lực cưỡng ép, làm đủ việc xấu, vậy thì phiền ông Trần phế võ lực hai kẻ này, còn lại giao cho tôi xử lý là được, tránh cho khiến người ta nói ông Trần ỷ mạnh hiếp yếu, lớn bắt nạt nhỏ.”

Trần Thạch gật đầu, mặc dù ông ta không thích đám lông bông Tống Nguyên Lễ, nhưng mười mấy cỗ thi thể trên đất đó, càng khiến ông ta cau chặt mày.

Hai chàng trai trẻ này, ra tay quá hung ác, lại trực tiếp giết người!

“Các cậu, có biết sai không?”

Trần Thạch đi tới trước, ông Kim vội nhường đường.

“Là người võ đạo, lại ra tay nặng như vậy, tôi liền phế võ lực của các cậu, để trừng…”

Bỗng nhiên, lời của Trần Thạch như viên đạn bị nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời.

Ánh đèn trong phòng bao u ám, vừa rồi ông ta không nhận ra đối phương là ai.

Nhưng bây giờ lại gần, ông ta mới kinh ngạc phát hiện.

Bóng lưng này, ông ta cực kỳ quen thuộc!

Là Vương Bác Thần!

Là đương gia của Thiên Tuyệt bọn họ!

Là chủ nhân của ông ta!

Ông ta lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt chớp mắt tái nhợt.

Nếu bị cấp cao của Thiên Tuyệt biết, Trần Thạch ông ta lại ra tay với chủ nhân Thiên Tuyệt, vậy, ông ta sẽ chết không chỗ dung thân!

Vương Bác Thần chậm rãi xoay người lại.

Phịch!

Trần Thạch lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Vương Bác Thần.

Cung kính nói: “Trần Thạch, bái kiến anh Vương!”

Cái gì?

Ông ta lại quỳ Vương Bác Thần!

Đây là chuyện gì!

Vương Bác Thần và Trần Thạch rốt cuộc có quan hệ gì!

Trong lòng ông Kim khủng hoảng, xém chút ngất xỉu, vội đỡ khung cửa, hai chân lại mềm oặt, ngồi bệt xuống đất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.