Chương trước
Chương sau
Trừ những người như Hồ Quốc Trụ, những người khác đều kinh hãi bất an nhìn Vương Bác Thần.

Trong đôi mắt tràn ngập sự nghiêm trọng và nghi hoặc.

Vương Bác Thần vậy mà là thần chủ!

Chuyện này sao có thể?

Đặc biệt là người của thế gia hào tộc, gần như trong nháy mắt đã quỳ xuống.

Nếu Vương Bác Thần thật sự là thần chủ, vậy thì mọi chuyện mà bọn họ làm hôm nay, là đang khiêu khích thần chủ, dĩ hạ phạm thượng, mang tội mưu nghịch!

Tội danh này, đừng nói bọn họ, cho dù là năm đại hào tộc, bảy đại thế gia đằng sau bọn họ cũng không gánh nổi!

Không ít người hai chân mềm nhũn, không ngừng run rẩy, vô thức nuốt nước bọt.

Những đại diện của nhà họ Cổ, nhà họ Tôn mặt mày sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ vốn muốn bây giờ rời đi, nhân nhượng cho xong chuyện, rồi đưa quà đền bù tới, như vậy cho dù là quốc chủ cũng không tìm được cớ.

Nhưng ai có thể ngờ Vương Bác Thần vậy mà thần chủ?

Phiền phức rồi!

Lần này thật sự phiền phức rồi!

Bây giờ phải làm sao?

Chuyện này xử lý không tốt sẽ mang tới tổn thất cực kỳ lớn đối với thế gia hào tộc.

Sau chuyện này một khi truy cứu xuống, thế gia hào tộc căn bản không có lý do phản bác, chỉ có thể nhận số phận!

Đáng chết!

Nếu bọn họ sớm biết Vương Bác Thần là thần chủ, căn bản sẽ không làm những chuyện vừa rồi!

Mẹ kiếp!

Đây là một cái hố!

Đám người Hàn Đỉnh đào một cái hố đợi bọn họ nhảy vào!

Vừa rồi bọn họ sỉ nhục Vương Bác Thần như kia, chuyện này một khi truy cứu, bọn họ không ai sống được.

Vốn bọn họ đều cho rằng không sao rồi, nhưng vào những lúc như này, đột nhiên xảy ra loại tình huống này, lập tức khiến bọn họ không biết phải làm sao!

Tất cả đều hoảng rồi.

không chỉ là hoảng sợ.

Một sự sợ hãi sinh ra trong lòng, sau đó lan ra.

Ngay cả người của Liên minh Y học cũng ngây dại.

Ai có thể ngờ, Vương Bác Thần vậy mà là thần chủ chứ?

Chuyện này quá mức hoang đường!

Thật sự khiến người khác không thể tin được!

Đường đường là thần chủ, vậy mà chạy tới thi đấu y thuật với sáu thần y!

Những y sĩ vừa rồi nói chuyện giúp đỡ thế gia hào tộc, cố ý mang theo ý vu khống Vương Bác Thần kia, người nào người nấy đều đần ra, ngu luôn rồi.

Bọn họ vậy mà đang giúp đối phó thần chủ?

Vậy mà còn muốn giết thần chủ?

Bây giờ còn có đường sống không?

Thần chủ sẽ không tha cho bọn họ!

Phải làm sao đây?

Rốt cuộc phải làm sao đây!

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Vương Bác Thần sao lại thành thần chủ? Anh ta sao lại thành thần chủ chứ?!”

Đáy mắt của đại diện nhà họ Tưởng lộ ra sự sợ hãi, có một chút thần trí không tỉnh táo, không biết phải làm sao.

“Chúng ta không phải tra được, Vương Bác Thần này chỉ là một kẻ ở rể hay sao? Sao đột nhiên lại biến thành thần chủ?”

Đại diện của nhà họ Ngụy nhéo mạnh vào đùi của mình, một cơn đau thấu tim truyền đến, nói cho ông ta đây không phải là nằm mơ.

Bọn họ, tính sai rồi.


Mà ở đây, có lẽ chỉ có Hồ Quốc Trụ mới từng thấy dáng vẻ thật sự của thần chủ, cho nên chỉ cần cắn chặt lý do Vương Bác Thần là giả mạo, vậy thì bọn họ mới có thể sống sót.

Nghĩ thông một điểm này, đại diện của nhà họ Châu vội vàng nói: “Không sai, Vương Bác Thần chỉ là một phế vật ở rể, mọi người nghĩ xem, thần chủ tôn quý cỡ nào, ngài ấy sẽ là một kẻ ở rể của gia tộc nhỏ bé sao? Đây chắc chắn là trò do chiến thần Quốc Trụ và Vương Bác Thần thêu dệt để lừa chúng ta, bây giờ chỉ có chiến thần Quốc Trụ từng gặp thần chủ, vậy nên để mặc bọn họ nói sao cũng được rồi.”

“Cậu đánh rắm!”

Hồ Quốc Trụ suýt nữa tức chết, ông ta còn chưa lên tiếng thì bị đám chó này sắp xếp rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.