Nhìn đám người của Liên minh Y học phấn khích như thế, Mộc Uyển Thanh định tỏ thái độ, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Phúc Nguyên nên chỉ cắn răng chứ không nói gì.
Trương Lăng Vân người nhà họ Trương ở Đông Bắc nói với thế hung hăng: “Vương Bác Thần, sáu vị thần y đã đồng ý rồi, còn cậu có dám không? Thua thì cậu phải để mạng lại!"
Vương Đằng người nhà họ Vương ở Lang Nha thêm dầu vào lửa: “Giờ sáu vị thần y cũng đã đồng ý, nếu cậu không đồng ý, vậy cậu chính là người thua."
Đại diện của nhà họ Cổ âm trầm nói: “Sao, không dám à?"
Đại diện của Bảy đại thế gia thì chân thành nói: “Giờ muốn đổi ý cũng muộn rồi! Cậu không đồng ý thì cậu thua, thế thì cũng phải để mạng lại?"
"Mọi người chắc chứ?"
Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn những người này: “Thua thì phải để mạng lại?"
"Mẹ nó cậu điếc sao?"
Đại diện của nhà họ Trình nói với thái độ vô cùng ngang ngược: “Hay là không nghe hiểu tiếng người? Sáu vị thần y đã đồng ý, giờ cậu mà đổi ý là đang sỉ nhục sáu vị thần y đấy! Nhà họ Trình tôi sẽ không tha cho cậu!"
"Được!"
Vương Bác Thần cười, cười rất tươi: “Vậy thua thì để mạng lại!"
Anh đang cười?
Giờ mà anh vẫn cười được?
Trong lòng Mộc Uyển Thanh thấy hơi nghi ngờ, chẳng lẽ anh còn lá át chủ bài nào?
Nhưng dù có lá bài chưa lật nào thì sao mà luyện ra viên đan dược y hệt ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3676033/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.