Chương trước
Chương sau
Chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ  đã lan truyền xôn xao, cả nước đều biết.

Ngay đến cả Quốc chủ Hàn Đỉnh cũng biết chuyện này.

Bộ trưởng Võ bộ Quách Đỉnh, Tể tướng Nguyễn Văn Việt, Cục trưởng Cục cảnh sát nước R – Triệu Hoa Cường và Chiến thần Hồ Quốc Trụ cũng được Hàn Đỉnh gọi đến, cùng trao đổi về chuyện này.

“Các ông có ý kiến gì về chuyện thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ , nói thử tôi nghe xem.”

Hàn Đỉnh mời mọi người ngồi xuống, nhưng vẻ mặt không hề nghiêm túc, ngược lại có biểu cảm xem kịch hay.

Những năm nay, giới y học quả thật khá hỗn loạn, nhưng đám người điên đó không dễ quản lý, cũng không thể nhúng tay vào.

Minh chủ Liên minh y học – Hoa Mạnh Trường lại mất tích, không ai biết tung tích của ông ấy, Hàn Đỉnh cũng rất đau đầu về chuyện này.

Những người còn lại, mặc dù có suy nghĩ muốn cười, nhưng đều nhịn xuống, chỉ một mình Chiến thần Hồ Quốc Trụ thoải mái bật cười ha hả, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông đồng hồ, nói: “Ha ha ha, cái này vừa nhìn đã biết là chữ viết tay của Vương Bác Thần lão đệ, cũng chỉ cậu ấy mới quyết đoán như thế này. Một người đấu với sáu Thần y, sắp có kịch hay để xem rồi, ha ha ha.”

Hàn Đỉnh trừng mắt nhìn ông ta, tức giận nói: “Tìm ông đến đây là để hỏi suy nghĩ của ông, chứ không phải để ông làm trò cười.”

Nguyễn Văn Việt lộ ra nụ cười giống như hồ ly già: “Cũng không phải là chỉ làm trò cười, Quốc chủ, ông cảm thấy trận đấu này, ai sẽ thắng?”

Hàn Đỉnh hớn hở nói: “Ngược lại, tôi hi vọng Bác Thần có thể thắng. Nhưng mà tôi thấy lần này, e là Bác Thần sẽ phải chịu chút khổ cực rồi. Mặc dù sáu tên đó có tính cách kỳ quặc, không phải người, cũng chẳng phải ma, nhưng về phương diện y thuật, ngoài Hoa Mạnh Trường thì e là không ai có thể áp chế được họ.”

Quách Đỉnh thần thần bí bí, nói: “Tôi thấy cũng không hẳn, bây giờ sợ là ngay đến cả Hoa Mạnh Trường cũng không áp chế nổi. Ba người Tả Sướng, Hồ Vụ và Triệu Linh đã đi trên ba con đường khác nhau, mang binh đi đánh giặc. Mặc dù không thể coi thường năng lực võ công của Bác Thần, nhưng trên phương diện y thuật, e là cậu ấy cũng không được. Tôi chưa từng nghe nói, Bác Thần có thành tựu gì trong y thuật cả.”

Lão hồ ly tiếng tăm lừng lẫy ở nước R – Nguyễn Văn Việt lắc đầu, nói: “Bây giờ điều tôi đang lo lắng là, sau khi thi đấu y học xong, nếu thân phận của Bác Thần bị người ta biết, sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cậu ấy. Chuyện quan trọng lúc này không phải là ai có thể thắng, mà là làm thế nào để bảo vệ uy tín của Bác Thần.”

Hàn Đỉnh thở dài, nói: “Đúng vậy, tôi cũng lo lắng điều này. Chỉ là không biết tên nhóc Bác Thần đó có cách ứng phó gì. Nhưng từ xưa đến nay, cậu ấy sẽ không ra trận mà chưa có chuẩn bị. Nếu dám khiêu chiến sáu vị Thần y, chỉnh đốn và hợp nhất giới y học, chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc phần thắng.”

Hồ Quốc Trụ nhếch miệng cười, nói: “Các ông có đến xem thi đấu y học ở Điện Huyền Hồ  không? Dù sao tôi cũng sẽ đi, tôi phát hiện chỉ cần là nơi Bác Thần lão đệ xuất hiện, chắc chắn sẽ rất thú vị. Vả mặt là cảm giác rất sảng khoái. Nhưng mà, lần này, nếu cậu ấy thắng mà không cần dùng đến y thuật, tôi chắc chắn sẽ cười nhạo cậu ấy. Chuyện tốt như thế này cũng không thể để một mình cậu ấy chiếm hết được, có đúng không?”

Hàn Đỉnh, Quách Đỉnh và Nguyễn Văn Việt quay sang nhìn nhau, trong mắt hàm chứa ý cười.

Nguyễn Văn Việt đắc ý nói: “Phải để tên nhóc đó xấu mặt, cứ thấy tôi là gọi một tiếng lão hồ ly, hai tiếng lão hồ ly, ông đây không thoải mái chút nào!”

Quách Đỉnh lộ ra nụ cười thần bí: “Tên nhóc Vương Bác Thần đó giành của chúng ta bao nhiêu hào quang rồi? Cậu ấy là cao thủ võ thuật thế giới hiện nay, nếu hành quân đánh trận, không ai so bì nổi, nhưng không phải ngay đến cả y thuật cũng không ai địch lại chứ? Lần này, tôi phải nghiêm túc xem trò cười của cậu ấy!”

Hàn Đỉnh cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, trước đây toàn để tên nhóc đó xem trò cười của chúng ta, lần này chắc chắn phải cười nhạo cậu ấy!”


Hồ Quốc Trụ không hề quan tâm, nói: “Được được, một mình Hồ Quốc Trụ tôi thô tục, còn các ông thì tao nhã. Các ông không đi thì tôi cũng có thể tự đi. Đến lúc đó, tôi quay được dáng vẻ xấu xí của Bác Thần lão đệ, các ông đừng tìm tôi xin video!”

Ba ngươi nói chuyện rất chính nghĩa: “Ông coi chúng tôi cũng thô tục như ông ư?”

Cùng lúc đó, ở thành phố Hà Châu, Hoa Mạnh Trường vừa bế quan xong ra ngoài, nhìn thấy tin tức thi đấu y học thì im lặng hồi lâu, không nói gì.

“Ấy, sư phụ, hay là để con đi giải quyết đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.