Điên rồi, mẹ điên rồi!
Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm tâm hồn ăn mòn trái tim Trần Hương Lan.
Trần Hương Lan kinh hãi nhìn mẹ mình, không dám tin người độc ác này lại là mẹ của mình. Mà mẹ lại hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, còn nói rất hùng hồn!
Bà ta và Trần Ngọc không hoà hợp chỉ là ghen tỵ đơn thuần, không có suy nghĩ gì khác.
Cho dù bắt cóc Trần Yên Nhiên thì cũng chỉ là muốn đối phó với Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần, sau đó đuổi Trần Ngọc khỏi nhà họ Trần.
Nhưng bà ta chưa bao giờ muốn phá huỷ nhà họ Trần!
“Mẹ, điều mẹ nói là thật sao?”
Hai chân Trần Hương Lan khẽ run lên, thậm chí bà ta còn không dám nhìn vào ánh mắt đầy ác ý của mẹ mình.
Khuôn mặt Tưởng Mẫn đầy vẻ thần thánh, bà ta nói với vẻ đương nhiên: “Những gì mẹ nói đương nhiên là thật rồi. Thứ đã không có được thì vì sao không phá huỷ mà phải giữ lại cho người khác? Người sai là Trần Quốc Vinh, vì sao mẹ phải trả giá cho lỗi sai của ông ta? Vì sao mẹ phải chịu uất ức?”
“Đồ ngốc như con sao xứng làm con gái của mẹ? Hừ, lần này mẹ tha cho con, sau này còn vô dụng thế nữa thì mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con! Còn nữa, mấy ngày nữa con đi cầu xin Trần Quốc Vinh đi, trông ông ta có vẻ cứng rắn nhưng thực tế lại mềm lòng, chỉ cần con cầu xin thì ông ta sẽ tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-chu-o-re/3675974/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.